Phu Nhân Tổng Tài Thiên Biến Vạn Hóa - 13

Cập nhật lúc: 2024-07-04 23:31:24
Lượt xem: 175

Buổi chiều, hắn gọi tôi tới văn phòng.

Tôi đứng cách xa ba mét có hơn.

Trên tay hắn là một chồng tài liệu, muốn đưa cho tôi: "Sao cô đứng xa thế làm gì?"

"Đến gần bị trừ lương mất."

"Công việc còn không có, còn quan tâm chút tiền lương này làm gì?"

"Quan tâm chứ!"

Hắn tức: "Đến đây! Lần này không tính!"

Cuối cùng tôi mới đi qua, ngồi lên bàn hắn: "Có chuyện gì?"

"?"

"Đã sớm muốn ngồi thử chút, sau này không có cơ hội nữa." Tôi giải thích.

Hắn hít sâu mấy lần, đập tài liệu xuống bàn.

"Đọc tài liệu đi." Hắn khoanh tay dựa vào ghế, ánh mắt như muốn khoan thủng tôi: "Tối đi gặp khách hàng cùng tôi."

"Hả?" Tôi ngơ ngác nhìn hắn: "Tôi sắp bị đuổi rồi, còn phải làm việc giúp anh hả..."

"Trịnh Thiên Thiên! Cô chưa từng nỗ lực, cô cứ mãi tỏ vẻ vô dụng như thế, là sợ nỗ lực không được đền đáp à?"

Hắn nghiến răng nghiến lợi: "Nếu là như thế, sao lại kiên trì tới tận hôm nay, không chủ động từ chức?"

Tôi bị rung động, lẩm bẩm nói: "Còn lương cơ bản mà..."

"Đừng lừa tôi." Ngực hắn phập phồng kịch liệt, sau đó lại chậm rãi nới lỏng cà vạt, cao ngạo liếc nhìn tôi, mang theo khí thế bức người.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/phu-nhan-tong-tai-thien-bien-van-hoa/13.html.]

"Buổi tối đi gặp khách hàng cùng tôi, tính cho cô chút thành tích, để cô không đến mức mới làm được tháng đã bị đuổi."

Tôi khổ sở nói: "Nhưng tối nay tôi..."

"Lại làm thêm à?" Hắn rút điện thoại ra: "Tôi biết ngay mà, toàn mấy việc hại người, tốn bao nhiêu mới có thể để cô triệt để bỏ hẳn việc làm thêm?"

"Làm thêm là vô giá." Tôi nghiêm túc đứng xuống mặt đất, nhìn thẳng vào hắn: "Nó là một kiểu bảo vệ, để tôi dám mắng khách trong điện thoại, để tôi có gan ngồi lên bàn anh."

"Tôi đã nói từ đầu, trứng không thể bỏ cùng giỏ, nếu toàn bộ tiền đều kiếm được từ chỗ anh, vậy tôi cũng chỉ có thể nhìn mặt anh mà sống qua ngày, tôi không chịu nổi cái kiểu đấy."

Mặt đối mặt, thật lâu không nói gì.

Đồng hồ báo thức vang lên, tôi vẫy vẫy điện thoại trong tay: "Tan làm rồi Phó tổng, ngày mai... ngày cuối cùng gặp lại nhé."

Vừa ngâm nga hát vừa dắt chó, Golden dưới ánh tà dương, vui vẻ chạy nhảy trên bãi cỏ.

chúc tục tưng đọc truyện dui 😘 cẻm ơn tục tưng đã ủng hộ YÊU PHI HỌA QUỐC ❤️‍🔥❤️‍🔥

Cuộc sống thật là đẹp tươi.

Chị Triệu ngồi dưới ô, ngắm chúng tôi chạy nhảy, còn đeo kính râm hình mặt trời, vẫy vẫy tay từ xa.

"Thiên Thiên, không phải nói mai mất việc à? Sao còn vui thế?"

Chị ấy gọi tôi cùng uống đồ lạnh, ăn bánh ngọt với chị ấy.

"Em muốn mất việc, cho nên mới rất vui đó." Tôi thản nhiên nói: "Đến lúc đó buổi sáng em cũng có thể dắt chó cho chị, phơi nắng dạo công viên, cho cá chép ăn, tốt biết bao."

Chị ấy cười nói: "Đương nhiên chị nguyện ý, nhưng chị không thể mua bảo hiểm lao động cho em."

"Không sao." Tôi cười thần bí: "Em có thể đến xưởng kim khí vặn ốc vít ca đêm, tan làm xong vừa khéo mặt trời mọc, em sẽ đến dắt cho cho chị."

"Vặn ốc vít à, vất quá rồi." Chị ấy tiếc rẻ thở dài.

 

Bình luận

0 bình luận

    Loading...