Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Phong Sơn Trường Ức - Phần 5

Cập nhật lúc: 2024-10-07 11:11:18
Lượt xem: 964

10

 

Ta đã định cư tại Phong Sơn.

 

Nơi này vắng vẻ thanh tịnh, cảnh sắc nên thơ, bên dưới con đường núi quanh co là một con sông rộng trong vắt.

 

Lúc này đang vào thu, khắp núi đều đỏ rực lá phong như lửa cháy.

 

Ở đây, không có quy tắc ràng buộc, cũng chẳng cần xem sắc mặt người khác, cuộc sống vô cùng dễ chịu.

 

Thái y nói rằng sức khỏe của ta phục hồi rất tốt.

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Nghe lời ấy, sắc mặt Lân Hương từ u sầu chuyển sang vui mừng.

 

Nàng không nhắc đến Thái tử phủ, nhưng những chuyện trong phủ vẫn được nghe từ miệng những tiểu tư ra thành mua sắm.

 

Mộng Hàm đã mang thai, vì đứa bé, cần sớm cho nàng một danh phận.

 

Do đó, Tiêu Minh đã nạp nàng làm thiếp, chứ không đợi đến khi ta chếc mới cưới nàng như kiếp trước.

 

Tin đồn về nàng lan tràn khắp kinh thành.

 

Các quý phu nhân không ưa xuất thân thấp kém của nàng, đương nhiên cũng chẳng mời nàng đến yến tiệc.

 

Hiện tại, dù nàng là người duy nhất trong hậu viện của Thái tử, nhưng địa vị của nàng thay đổi, không được như kiếp trước.

 

Cho đến khi nàng sinh hạ một đứa con trai, Tiêu Minh nâng nàng lên làm lương tỳ.

 

Ta vẫn không trở về.

 

Đến cuối năm thứ hai.

 

Hoàng hậu phái người đến hỏi thăm xem sức khỏe ta ra sao.

 

Ta nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt như tuyết, ho khan mà nói:

 

“Đông về rét buốt, toàn thân thiếp cứng đờ như băng, không thể xuống đất. Sợ lây bệnh khí cho Thái tử và Tiêu Trạch, mong nương nương ân chuẩn, cho phép thiếp tiếp tục dưỡng bệnh nơi đây.”

 

Thế là, ta đã tiễn người của Hoàng hậu về.

 

11

 

Mùa xuân năm thứ ba.

 

Tiết trời đã ấm áp hơn, ta ra ngoài đi dạo.

 

Bất chợt, ta nhìn thấy một chàng thiếu niên áo xanh bị thương, bất tỉnh nằm trong bụi cỏ, người đẫm máu.

 

Dáng vẻ y rất tuấn tú, dù mắt vẫn nhắm, nhưng ta vẫn nhìn ra nét mặt của y có vài phần quen thuộc.

 

Vì vậy, ta đưa y về phủ, gọi Thái y đến chữa trị. Qua nhiều thang thuốc, cuối cùng y cũng tỉnh lại.

 

Vừa mở mắt, đám người hầu xung quanh đều lặng thinh.

 

Chàng thiếu niên này, không ngờ lại có dung mạo tương tự Thái tử đến sáu bảy phần.

 

Ta cùng Thái y nhìn nhau, trong lòng đều có chút thận trọng.

 

Nếu nói rằng thiếu niên này giống Thái tử sáu phần, thì với Hoàng thượng, y giống đến tám phần.

 

Nhưng trong số các hoàng tử, ta chưa từng gặp ai như y.

 

“Ngươi tỉnh rồi.”

 

Ta dịu giọng hỏi, y nhìn ta không chớp mắt.

 

“Chính người đã cứu ta.” Y nói.

 

Ta gật đầu, thuận theo hỏi thân thế của y.

 

Thiếu niên im lặng một lúc, rồi nói: “Ngươi cứ gọi ta là A Tế. Ta là một sát thủ, vô danh vô tính, Tế chỉ là mật danh của ta.”

 

Nói xong, y nhìn vào thanh kiếm bên hông.

 

Những người xung quanh hít một hơi lạnh, bịt miệng kinh hãi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/phong-son-truong-uc/phan-5.html.]

Lân Hương lo lắng khẽ hỏi ta: “Thái tử phi, người này quá nguy hiểm, chi bằng chúng ta nên đuổi hắn đi?”

 

Ta nhìn vết thương của y, rồi liếc thấy khuôn mặt tái nhợt lạnh lẽo ấy.

 

“Phía sau ngươi còn có kẻ nào truy sát nữa không?”

 

Thiếu niên ngước mắt lên, lắc đầu, lạnh lùng nói: “Những kẻ truy sát ta đều đã bị ta xử lý.”

 

Ta thở phào: “Nếu vậy, cứ ở lại đây dưỡng thương cho tốt.”

 

Thiếu niên hỏi: “Phu nhân không sợ rước họa vào thân sao?”

 

Ta đáp: “Có sợ, nhưng đã cứu rồi thì cứu đến cùng.”

 

Đã làm người tốt thì làm cho trót.

 

Ta xoay người bước ra ngoài, gọi hạ nhân, bảo họ gửi thư cho huynh trưởng ta, để điều tra rõ thân phận của thiếu niên này.

 

Dung mạo giống hệt Hoàng thượng, ta không tin đó là ngẫu nhiên.

 

12

 

Vài ngày sau, A Tế đã có thể đi lại bình thường.

 

Từ miệng những người hầu, y cũng đã biết ta là Thái tử phi đến đây để dưỡng bệnh.

 

Để báo đáp ơn cứu mạng, y đã ở lại đây làm hộ vệ.

 

Mỗi ngày đều tuần tra xung quanh, thân thủ nhanh nhẹn, không tiếng động.

 

Dù ít nói, nhưng võ nghệ cao cường, khiến ta cảm thấy yên tâm.

 

Ta hỏi y: “A Tế, ngươi có muốn tìm lại cha mẹ ruột của mình không?”

 

A Tế nhìn ta một cái, lạnh lùng nói: “Từng tìm, nhưng không thấy, đã quên từ lâu rồi.”

 

“Vậy sao...” Ta nghĩ đến lá thư huynh trưởng gửi đến sáng nay, bỗng thấy có chút lo lắng.

 

Nếu y thực sự có vết bớt sau lưng như huynh trưởng nói, thì có lẽ y chính là...

 

Ta cảm thấy khó xử.

 

Làm thế nào để nhìn được vết bớt sau lưng y đây?

 

Chẳng lẽ lại ra lệnh bắt y cởi áo?

 

Hay là nhờ hộ vệ nào đó, nhân lúc y tắm mà nhìn xem?

 

Ta kìm nén suy nghĩ, cân nhắc kỹ càng.

 

Nhưng mấy ngày liền, không ai bắt gặp A Tế tắm.

 

Theo lời những hộ vệ, y luôn ra sông tắm vào nửa đêm.

 

Y ta cảnh giác vô cùng, dù có ai phát hiện và bám theo, cũng sẽ bị y nhận ra.

 

Ta lại đi hỏi Thái y, lúc chữa trị, có thấy vết bớt nào không.

 

Thái y đáp rằng vết thương của A Tế ở đùi, không nhìn thấy phần lưng.

 

Ta chẳng còn cách nào khác, đành phải tự mình tạo cơ hội.

 

“A Tế.” Ta bưng tới một bát canh: “Đây là món mới Lân Hương vừa nấu, ngươi thử xem.”

 

A Tế nhìn ta kỳ lạ: “Không cần.”

 

Nhưng ta vẫn kiên quyết đưa cho y, rồi giả vờ tay run, làm đổ bát canh lên người y.

 

Ta giả bộ kinh ngạc: “A, làm bẩn rồi! A Tế, ngươi qua viện nhỏ mà thay y phục đi.”

 

A Tế nhìn ta chằm chằm, đôi mắt đen láy như mực sâu thẳm, giây phút ấy, ta có cảm giác y đã nhận ra điều gì.

 

Nhưng y vẫn không nói gì, chỉ bước vào phòng thay đồ.

 

Người mà ta đã sắp xếp sẵn trên mái nhà thông báo lại rằng, quả nhiên, trên lưng A Tế có một vết bớt.

 

Tất cả các đặc điểm về tuổi tác đều khớp với nhau, thân phận của A Tế đã rõ ràng.

Loading...