Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Phong Sơn Trường Ức - Phần 1

Cập nhật lúc: 2024-10-07 11:10:09
Lượt xem: 1,077

01

 

“Thái tử phi, đã đến nơi rồi.”

 

Màn xe được vén lên, ta từ trong cơn mộng mị mở mắt ra, vịn lấy tay của tỳ nữ Lân Hương mà bước xuống xe ngựa.

 

Người hầu của Thái tử phủ đều đã đứng sẵn ngoài cửa để nghênh tiếp.

 

Con trai ta, Tiêu Trạch, cũng ở đó.

 

Nó năm nay đã tám tuổi, dáng người cao đến ngang n.g.ự.c ta.

 

Mặc trên mình bộ trường bào màu tím nhạt, nhưng trên thắt lưng lại đeo một túi hương thêu vụng về rất không hợp với phong thái của nó.

 

Nhìn vào túi hương thêu hình lan hoa xiêu vẹo ấy, ta biết rằng đó là do nữ chính Mộng Hàm làm.

 

Vì tất cả bạn bè đều có túi hương do người nhà thêu, chỉ riêng Tiêu Trạch là không có, khiến lòng nó có phần ảm đạm.

 

Mộng Hàm nắm bắt tâm lý của nó, bèn thêu cho nó một chiếc túi hương.

 

Dẫu cho kỹ năng thêu thùa của nàng chẳng sánh được với bất kỳ thợ thêu tầm thường nào trong phủ, nhưng Tiêu Trạch lại vô cùng yêu thích.

 

Nó nói rằng đó là tâm ý.

 

Là thứ tâm ý mà nó chưa từng cảm nhận được từ nơi ta.

 

Ánh mắt ta dừng lại ở đó hơi lâu.

 

Tiêu Trạch nhận ra, theo phản xạ cúi đầu che chở túi hương của mình, nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Mẫu thân…”

 

Trên gương mặt nó chẳng có mấy phần vui vẻ, dường như việc ta trở về sau thời gian dài bệnh tật cũng chẳng quan trọng đối với nó.

 

Nhưng ở kiếp trước, ta lại ngây thơ nghĩ rằng đó là do nó e thẹn.

 

Chú ý đến túi hương trên thắt lưng nó, ta còn tưởng rằng là lỗi của hạ nhân trong phủ khi không chăm lo cho nó.

 

Thế nên ta giận dữ lấy túi hương ra, nói rằng sẽ đổi cho nó cái tốt hơn.

 

Tiêu Trạch thấy ta nổi giận, miệng thì đồng ý, nhưng trong lòng lại trách ta.

 

Trong suy nghĩ của nó, có lẽ người sinh mẫu như ta cũng chẳng đáng quan trọng.

 

02

 

Ta bước đến trước mặt Tiêu Trạch, đưa tay xoa đầu nó.

 

Nó khẽ ngẩng đầu lên, có chút động lòng, rồi giải thích: “Đây là do Mộng tỷ tỷ làm, con rất thích.”

 

Mộng tỷ tỷ.

 

Kiếp trước, lần đầu tiên ta nghe thấy cách gọi này, đã không thể kiềm chế mà quở trách: “Trạch nhi, con là đích trưởng tử của Thái tử, nàng chỉ là một tỳ nữ, sao con có thể gọi nàng là tỷ tỷ?”

 

Vì biết rõ sau này nàng sẽ thay thế ta, trong lòng ta chẳng bao giờ có thiện cảm với nàng.

 

Nàng còn để Tiêu Trạch gọi nàng là tỷ tỷ.

 

Lòng ta càng thêm không ưa.

 

Nhưng sự không thích của ta, Thái tử và Tiêu Trạch chẳng hề bận tâm.

 

Họ chỉ quan tâm xem Mộng Hàm có vui vẻ hay không.

 

Ta im lặng một lúc, đối diện với ánh mắt có chút lo sợ của Tiêu Trạch, không giống như kiếp trước mà trách mắng nó, chỉ nói:

 

“Vậy sao.”

 

Tiêu Trạch có chút ngạc nhiên.

 

Ta nói: “Nếu con thích túi hương như vậy, thì mẫu thân cũng sẽ thêu cho con một cái.”

 

Tiêu Trạch trong mắt thoáng hiện sự vui mừng: “Thật sao?”

 

Lân Hương khẽ nói: “Thái tử phi, Cốc chủ đã dặn, người còn cần tĩnh dưỡng...”

 

Ta ngăn lời nàng: “Chỉ là một túi hương thôi mà.”

 

Dù có dưỡng thế nào, ta cũng chỉ còn sống được năm năm nữa.

 

Thậm chí ta cũng không thể chứng kiến Tiêu Trạch trưởng thành.

 

Thêu cho nó một túi hương, có gì là không thể?

 

Xem như để lại cho nó một chút ký ức tốt đẹp.

 

03

 

Nghỉ ngơi một lát tại Thái tử phủ, ta vào cung để diện kiến Hoàng hậu.

 

Không ngờ Thái tử Tiêu Minh cũng có mặt.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/phong-son-truong-uc/phan-1.html.]

Ba năm không gặp, hắn không thay đổi gì nhiều, vẫn giữ dáng vóc cao ráo, phong thái tuấn tú.

 

Chỉ có ánh mắt nhìn ta là lạnh lùng đến lạ, như thể ta không phải thê tử của hắn vừa hồi phục sau cơn bệnh nặng, mà chỉ là một người xa lạ không đáng kể.

 

Ta đối diện ánh mắt của hắn, đôi mắt ta cũng lạnh nhạt, hờ hững như hắn.

 

Trong đôi mày hắn thoáng qua một tia nghi hoặc, hắn chủ động mở lời: “Nàng đã trở về.”

 

“Ừm.”

 

Cũng không có thêm lời nào nữa, ta bước đến ngồi đối diện hắn, cả hai chỉ nhìn nhau trong yên lặng.

 

Hoàng hậu phá tan bầu không khí trầm mặc, vui vẻ hỏi ta: “Chi Yên, thân thể con đã khá hơn chưa?”

 

Ta nhẹ nhàng gật đầu: “Đã tốt hơn nhiều rồi.”

 

Hoàng hậu nói: “Ba năm qua con chưa về kinh, không biết Thái tử và Tiêu Trạch nhớ con đến nhường nào. Lần này con hãy ở lại kinh thành dưỡng bệnh, cần gì cứ đến cung hỏi ta.”

 

“Đa tạ mẫu hậu.”

 

Trong lòng ta chỉ có chút tự giễu.

 

Ba năm nay, lòng của Tiêu Minh và Tiêu Trạch đều đặt hết vào Mộng Hàm, còn nhớ gì đến ta nữa?

 

Chỉ e rằng đã sớm quên ta rồi.

 

“Mẫu hậu, thần thiếp có một thỉnh cầu.”

 

Hoàng hậu ngạc nhiên: “Là thỉnh cầu gì?”

 

Ta quỳ xuống: “Từ lần chia ly, đã bốn năm rồi thần thiếp chưa trở về thăm nhà mẹ đẻ. Mong mẫu hậu cho phép thần thiếp hồi gia một chuyến.”

 

Thực ra lần này trở về kinh, mục đích duy nhất của ta chỉ là để thăm cha mẹ và huynh trưởng.

 

Nếu không phải vì điều đó, ta thà chếc ở Dược Vương Cốc, cũng chẳng muốn trở lại nơi này.

 

Hoàng hậu thở dài: “Đã lâu như vậy, quả thực nên về thăm. Được rồi, ta sẽ để Thái tử cùng đi với con, để có người chăm lo trên đường.”

 

Tiêu Minh nhíu mày, lập tức từ chối: “Nhi thần công vụ bận rộn, việc hồi môn của Thái tử phi, hãy giao cho người khác.”

 

Hoàng hậu trừng mắt nhìn hắn: “Người khác là ai? Con không có nổi chút thời gian nào sao?”

 

Hai người họ dường như sắp cãi nhau, ta vội nói: “Mẫu hậu, thiếp thân một mình hồi gia là được. Thái tử bận rộn, thiếp cũng không muốn ép buộc.”

 

Hoàng hậu nhìn ta với vẻ thương xót: “Con thật quá thiệt thòi.”

 

Ta lắc đầu: “Thiếp thân không cảm thấy thiệt thòi.”

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

Tránh ánh mắt của Tiêu Minh, ta cúi đầu, sau khi hàn huyên với Hoàng hậu một hồi, ta liền rời cung.

 

Trên xe ngựa, Tiêu Minh ngồi cùng ta, nhưng chúng ta vẫn không nói lời nào.

 

Cho đến khi về đến Thái tử phủ, hắn dường như không nhịn được, lên tiếng hỏi: “Thái tử phi, đã lâu không gặp, nàng không có điều gì muốn nói với cô sao?”

 

Ta nói: “Không có.”

 

Sắc mặt hắn có chút kỳ lạ: “Nàng không hề nhớ cô chút nào sao?”

 

Ta hỏi: “Vậy Thái tử có từng nghĩ đến thiếp thân không?”

 

Tiêu Minh ngẩn người, không trả lời.

 

Ta cũng không hỏi thêm nữa.

 

Khi vào phủ, chúng ta mỗi người đi về một hướng khác nhau.

 

Đến tối, người bên cạnh Tiêu Minh truyền lời rằng, Thái tử đêm nay không đến, hắn sẽ ngủ lại ở thư phòng.

 

Ta đáp: “Được rồi.”

 

Lân Hương an ủi ta: “Thái tử điện hạ chắc chắn là quá bận rộn, đợi khi người rảnh rỗi, nhất định sẽ đến thăm nương nương.”

 

Dưới ánh đèn, đôi mắt của Lân Hương đỏ hoe.

 

Nàng theo ta từ nhỏ, trong những lần ta nguy kịch vì bệnh, đều có nàng ở bên cạnh.

 

Nàng là người hiểu rõ nhất những đau đớn mà ta đã phải chịu đựng.

 

Nhưng cũng có những điều nàng không hiểu.

 

Nàng không hiểu vì sao Thái tử và Thái tử phi từng ân ái hoà hợp, nay lại trở nên lạnh nhạt như hai người xa lạ.

 

Nàng không hiểu vì sao ta từng mong ngóng ngày trở về kinh thành, từng khát khao hồi phục, từng mong mỏi gặp lại phu quân và con trai, nay lại chẳng còn chút mong đợi nào.

 

Thật ra chung quy lại chỉ là, ta đã nhìn thấu mọi chuyện.

 

Vì họ, ta đã dằn vặt bản thân, cố gắng sống sót.

 

Nhưng rồi ta phát hiện ra rằng, phu quân và con trai của ta, thật sự chỉ mong muốn ta sớm chếc đi.

 

Nếu ta không chếc, làm sao họ có thể nhường chỗ cho người trong lòng của họ?

Loading...