Phong Lâu Quái Đàm - Chương 9

Cập nhật lúc: 2024-07-01 16:05:03
Lượt xem: 144

05.

Đến giờ phút này, tôi quả thật không thể cứ giả vờ như mọi thứ đều là tưởng tượng của mình nữa.

Bắt đầu kể từ ngày nhận được cái gọi là [quy tắc] thì tôi ở trong khu nhà này đã không còn bình thường. Dù là cảm giác đau tim hay tin nhắn màu đỏ tươi kia, thậm chí là chiếc nhẫn tự có ý thức của riêng mình đang đeo trên tay tôi thì hết thảy đều đã không hề bình thường!

Tôi thật sự vẫn còn ở khu Ôn Hinh sao?

Tôi không biết…

Thật sự không biết…

Bất chợt lúc này, tôi bỗng nhớ đến <nhiệm vụ> mà mình vừa được nhìn thấy, đáy lòng lập tức phát lạnh.

Tôi đương nhiên là không muốn đi, nhưng nếu không đi thì tôi ở trên tivi sẽ gi.ết ch.ết tôi!

Là sẽ g.iết ch.ết tôi thật đó!!!

Lúc này, tôi chỉ có thể lấy điện thoại ra, tranh thủ thời gian quay một đoạn video kể hết những chuyện vừa phát sinh gửi cho Hoàng Mị Mị.

“Mị Mị! Nếu như tớ ch.ết… Nếu như tớ ch.ết thì cậu nhớ nói với ba mẹ tớ là tớ có mua bảo hiểm nhé!”

“Còn có tiền trong tài khoản của tớ nữa, kêu ba mẹ xài tiết kiệm một chút…”

Lúc nói những lời này, mắt tôi nhịn không được chua xót, trong lòng cũng cảm thấy ấm ức vô cùng.

Sao tôi lại xui xẻo đến vậy! Mắc cái giống gì năm nay lại không về nhà!!!

Nếu như năm nay về thì chuyện này đâu đến lượt rớt xuống đầu tôi đâu!

Tôi nhịn không được bật khóc nhưng cũng chỉ là tiếng rấm rức nho nhỏ.

Người trưởng thành dù có uất ức đến cỡ nào, cho dù là đã đạt đến giới hạn cuối cùng thì vẫn chỉ sẽ phát tiết một ít như thế thôi. Dù sao hiện tại trên đầu tôi vẫn còn đang bị một thế lực nào đó ngó chừng, nếu như chỉ biết khóc thì có lẽ chỉ sau vài phút nữa, tôi sẽ thật sự không còn cơ hội nào gặp lại ba mẹ của mình được nữa rồi!

Tòa nhà ban đêm yên tĩnh.

Tôi cứ thế đi thang máy xuống lầu 1 lấy nước khử trùng.

Thật ra lúc ở trong thang máy, tôi cũng sợ ch.ết khiếp. Ai mà biết xung quanh có khi nào lại lòi ra cái bóng của tôi nữa hay không! May mà chuyện đáng sợ như vậy không có phát sinh…

<1>

<2>

<3>

<4>

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/phong-lau-quai-dam/chuong-9.html.]

<5>

<6>

“Ting!”

Đến tầng 6…

Tôi cầm s.ú.n.g khử trùng trong tay mà có cảm giác như vũ khí của mình, gắng gượng di chuyển từng bước một đi đến gần vị trí của phòng 604.

Tôi vốn định nhấn chuông cửa nhưng khi có ngọn gió phất qua thì mới phát hiện cửa phòng 604 vậy mà lại không đóng. Có điều đã trễ như vậy rồi, trực tiếp xông thẳng vào nhà người ta hiển nhiên là vô cùng… vô cùng không ổn. Thế là tôi đành rống to: “Có ai ở nhà không? Tôi là lầu trưởng đến tiêu độc đây!”

“Ê! Có ai không?”

Ánh đèn trong phòng được bật mờ tối nhưng vô cùng yên tĩnh.

Chiếc nhẫn trên tay vẫn đang ngó chừng tôi, tựa như muốn nhắc nhở tôi mau đi vào.

Đối diện với tình huống trước mắt, tôi thật sự vô cùng sợ hãi, không biết trong hoàn cảnh mờ tối kia có khi nào lại xuất hiện “chính tôi” b.óp c.ổ mình nữa hay không?

Nhưng không còn cách nào, tôi đành hít sâu một hơi, gom hết dũng khí di chuyển từng bước một về phía trước.

[Bồ câu! Cứ coi như mày đang quay vlog thám hiểm đi!]

[Dù sao bây giờ thò đầu ra cũng ch.ết, mà rút đầu vào cũng ch.ết thôi!]

Nhưng cho dù có nhiều lời an ủi hơn nữa thì chân tôi vẫn run rẩy dữ dội. 

“Có… Có ai không?”

“Tôi là lầu trưởng đến tiêu độc đây!”

Trong phòng trống rỗng, giọng nói của tôi quanh quẩn không tan… nhưng mãi vẫn chẳng có ai đáp lời.

Tôi chỉ có thể nhích từng bước một tiến về phía trước. Nếu như là trong thế giới bình thường, tôi tuyệt đối sẽ không dám nửa đêm xông vào nhà người khác như vậy nhưng với tình huống bây giờ thì rõ ràng là không phải thế giới bình thường.

Vì để tránh bị “tôi” gi.ết ch.ết, tôi chỉ có thể gom hết dũng khí đi vào.

Bởi vì ở ngay lầu trên nên kiểu hình của phòng 604 hoàn toàn tương tự với nhà tôi. Tôi đại khái cũng nhớ được vị trí trên trần nhà xuất hiện m.áu…

Cầm s.ú.n.g khử trùng trên tay, tôi vẫn giống như trước vừa đi vừa gọi. Giọng của tôi cũng không nhỏ nhưng mãi ở trong phòng vẫn chẳng có ai đáp lời tôi.

 

 

 

Bình luận

0 bình luận

    Loading...