Phong Lâu Quái Đàm - Chương 8

Cập nhật lúc: 2024-07-01 16:01:58
Lượt xem: 115

04.

Bởi vì hôm nay vất vả nên tôi đi ngủ rất sớm. Nhưng đến đêm, tôi lại bị đánh thức bởi những âm thanh ở trên lầu.

“Rắc!”

“Rắc!”

Loại âm thanh như chó gặm xương này xuất hiện đặc biệt vang vọng, tựa như đang phải nhắm nuốt một cục xương cứng.

 m thanh “sùn sụt” không ngừng truyền vào tai tôi.

Tôi đã ở chỗ này rất lâu nhưng chưa từng nghe được có âm thanh như vậy. Lúc đầu, tôi còn nghĩ không biết có phải là do mấy con chuột quậy hay không nhưng khi bước xuống giường bật đèn lên, một màn trước mắt khiến tôi cũng phải biến sắc mặt.

Trong nháy mắt khi bật đèn lên, tôi phát hiện… Ông trời ơi! Trên trần nhà không biết từ khi nào đã xuất hiện mấy giọt m.áu đỏ tươi đang nhỏ giọt trượt xuống mặt tường trắng noãn của tôi.

“Á!!!”

Tôi trước tiên cầm điện thoại vọt ra ngoài phòng khách. Trong tình hình này, tôi thật sự sợ sẽ có thứ gì đó giống như Kayako từ trên trần nhà bò ra.

Cùng lúc, cảm giác đau tim quen thuộc lại bất giác ập tới. Chỉ có điều là vẫn giống như đợt trước, chỉ bị đau nhói một lần.

Vừa khéo lúc này, điện thoại của tôi run lên.

“Rè… Rè…”

Khó khăn lắm mới dịu được cơn đau tim, tôi ngơ ngác mãi vài giây mới lấy lại được tinh thần.

Điện thoại… Điện thoại của tôi trước khi đi ngủ đã được chỉnh về trạng thái im lặng! Hiện tại tôi không cần phải tranh giành thức ăn nữa, đương nhiên cũng không cần mở chuông báo thức quấy rầy giấc ngủ của mình. Vậy mà bây giờ, điện thoại của tôi lại đang chân chân thật thật rung lên!

Phối hợp với cảnh tượng m.áu nhỏ xuống từ trần nhà và cơn đau tim qu.ỷ qu.ái kia khiến lưng tôi bỗng chốc ớn lạnh.

[Chắc… Chắc không phải là muốn ép mình xem điện thoại chứ?]

Suy tư một lát, cuối cùng tôi vẫn mở điện thoại ra, trên đó là một tin nhắn màu đỏ.

[Nhiệm vụ của lầu trưởng]

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/phong-lau-quai-dam/chuong-8.html.]

Mời đến hộ 604 cứu trợ!

Hãy lập tức đến phòng 604 để tiến hành công việc tiêu độc.

Công cụ tiêu độc ở quầy lầu 1.

Trong lúc khử trùng, mời hộ gia đình rời khỏi nơi ở, nếu như không chịu rời đi thì sẽ bị tiêu diệt ngay lập tức.

Số lần tiêu diệt tích lũy đến hiện tại: 0.

Khi nhìn thấy tin nhắn này, da đầu của tôi quả thật tê dại.

Ngay bây giờ sao? Rạng sáng 3 giờ đi gõ cửa nhà người khác à?

Đừng có đ.iên vậy chứ!

Nhưng ngay khi tôi còn đang do dự, chiếc nhẫn mà tôi luôn đeo trên người bỗng nhiên truyền đến cảm giác đau đớn.

Sau đó tôi đã nhìn thấy… Viên đá quý trên mặt nhẫn đột nhiên biến thành tròng mắt lạnh băng đang lạnh lùng nhìn tôi. Vừa lúc đó, tôi cũng nhìn thấy trên màn hình tivi màu đen ngoài phòng khách hiện lên bóng dáng của tôi.

Rõ ràng là tôi đang nắm chặt tay, cố gắng muốn cởi chiếc nhẫn nhưng trong tivi lại là tôi đang toét miệng cười đến mang tai, lộ ra nụ cười vô cùng qu.ỷ dị.

“Tôi” đang giơ hai tay ra bóp chặt lấy cổ mình…

Sau đó, tôi nghe được một giọng nói… của tôi nhưng tuyệt đối không phải là do tôi mở miệng ra nói chuyện.

“Lầu trưởng không nghe lời thì phải ch.ết…”

“Lầu trưởng không nghe lời thì phải ch.ết…”

Lần theo giọng nói, tôi cảm giác được cổ của mình đang ngày càng bị siết chặt. Càng ngày càng chặt…

“Tôi… Tôi đi! Tôi đi!”

Sau khi tôi la lên câu nói này thì đau đớn trên ngón tay và cảm giác áp bức trên cổ mới dần dần được biến mất. Chỉ có con mắt trên chiếc nhẫn kia là vẫn đang chăm chú lạnh lùng nhìn tôi tựa như im lìm muốn nói: “Cô chạy không thoát đâu!”

 

 

Bình luận

0 bình luận

    Loading...