Phong Lâu Quái Đàm - Chương 21

Cập nhật lúc: 2024-07-04 17:27:07
Lượt xem: 360

Lúc tất cả đã yên tĩnh trở lại, tôi mới có thể nhìn rõ chuyện gì đã phát sinh ở tầng 4.

Toàn bộ cửa phòng của các hộ 401, 402, 403, 404 đều đang mở rộng. Tôi bắt đầu tìm từ phòng 401, phát hiện ra 1, 2, 3, 4, 5, 6, 7 cái x.ác. Trừ bỏ cậu nhóc đã bị nuốt chửng cùng người phụ nữ đã rơi lầu thì tôi tìm được tổng cộng có 7 cỗ t.h.i t.h.ể đã bị c.ắt đ.ứt c.ổ h.ọng.

Tôi nôn ói đến mức trong bụng kiệt quệ, rốt cuộc không thể nôn ói ra được gì nữa. Cùng lúc cũng phát hiện ra vì sao phòng 404 phải cần tôi đến tiêu độc.

Trong phòng 404 bày mười mấy túi đồ ăn còn tươi mới. Theo lý, chúng hẳn chính là những thứ đã bị tôi vứt vào thùng rác màu đỏ nhưng hiện tại lại xuất hiện ở nơi này.

Chắc là người trong phòng 404 đã lén lút xuống lầu lượm lại những thứ đồ ăn nên mới dẫn đến tai ương hiện tại.

[Quả nhiên, tham lam đều phải trả cái giá đắt!]

Tôi cũng không hề quên người phụ nữ đã rơi lầu kia, nhưng khi xuống dưới xem thì mới phát hiện phía dưới đã có người

“Đây… Đây là xảy ra chuyện gì vậy?”

“Sao lại tự nhiên có người nhảy lầu?!”

Một người đàn ông cùng người phụ nữ đứng đó nói với nhau, tôi nhớ họ là đôi vợ chồng của phòng 501.

Tôi đến gần nhìn, Thẩm Đình Đình và dì Trương cũng có mặt ở đây.

“Sao vậy trời? A di đà phật! A di đà phật!”

Dì Trương là người tin Phật nên ngay lập tức đã niệm Phật, cạnh bên còn có một người đàn ông gầy yếu đang vỗ vai dì ấy an ủi.

Lúc này, tôi bước ra làm bọn họ nhanh chóng hoảng sợ.

“A!!!” Dì Trương hét lên.

“Cô… Sao cô…” Dì Trương vừa nói vừa cất bước rời xa tôi.

Có lẽ bởi vì m.áu còn dính trên người tôi nên mới khiến dì Trương bị hoảng sợ như vậy. Tôi cũng hết cách, chỉ đành ở trước mặt mọi người kể lại hết những gì đã phát sinh.

Đám đông nghe vậy đương nhiên không tin, nhưng khi bọn họ đi theo tôi lên tầng 4 thì sắc mặt tất cả liền trở nên cực kỳ kinh hoàng.

Tôi biết rốt cuộc bọn họ cũng đã tin tưởng mình rồi.

“Sao… Sao ch.ết nhiều người quá vậy?!!!”

“Cứu!!!” Người phụ nữ ở phòng 501 vừa la lên, chồng của cô ta liền níu lấy vợ mình lại. 

“Em la cái gì! Chẳng phải lầu trưởng đã tiêu diệt 404 rồi sao? Chỉ cần chúng ta tuân thủ theo quy tắc thì sẽ không gặp chuyện gì cả!” Dứt lời, gã dữ tợn đá mắt ra hiệu với người phụ nữ, sau đó dẫn vợ mình rời đi. “Vợ tôi còn đang mang bầu, ở đây không tiện, tôi dẫn cô ấy về trước.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/phong-lau-quai-dam/chuong-21.html.]

Nghe vậy, dì Trương cùng bạn già của mình cũng rời đi, cuối cùng chỉ còn lại tôi và Thẩm Đình Đình.

“Chị Bồ Câu, giờ mình tới nhà chị được không?”

Tôi không từ chối Thẩm Đình Đình, cứ thế dẫn cô bé về phòng 504.

Hiện tại tôi biết rất rõ người ở lầu 4 đều đã ch.ết hết cả rồi. Bây giờ chỉ còn lại có phòng 501, 503, phòng tôi và phòng của Thẩm Đình Đình.

“Chị Bồ Câu, chúng mình… cũng sẽ ch.ết sao?”

“Ch.ết thì ch.ết, thế giới này cứ thế thôi!”

“Nhưng mà em không muốn ch.ết giống bọn họ, quá thấy ghê rồi.”

“Em muốn ch.ết sạch sẽ chút, có ch.ết cũng phải xinh đẹp.”

Thẩm Đình Đình cùng tôi ngồi trên ban công nhìn ngắm ánh trăng bên ngoài. Trăng thật tròn, nhưng tôi không biết liệu đây có phải là lần cuối cùng chúng tôi được ngồi bên nhau ngắm trăng hay không…

“Chị Bồ Câu, chúng ta bây giờ coi như là bạn có phải không?” Lúc thốt ra lời này, Thẩm Đình Đình thẳng tắp nhìn tôi.

“Đương nhiên rồi! Chúng ta bây giờ chắc chắn là bạn.”

“Chẳng phải trước đó em luôn nói muốn cho mọi người thấy em sao? Đợi lát nữa chị làm tập tiếp theo sẽ để cho mọi người nhìn thấy em.” Cho dù hiện tại chúng tôi đang bị vây trong khốn cảnh cũng phải có hy vọng.

Nghĩ vậy, tôi lấy ra máy quay của mình rồi nói với Thẩm Đình Đình: “Đình Đình, quay thử đi! Chút nữa chị sẽ cắt ghép, biên tập, cho em cũng lên tivi một lần.”

“Chẳng phải trước đó em luôn nói muốn cho mọi người thấy em sao? Đợi lát nữa chị làm tập tiếp theo sẽ để cho mọi người nhìn thấy em.” Cho dù hiện tại chúng tôi đang bị vây trong khốn cảnh cũng phải có hy vọng.

Nghĩ vậy, tôi lấy ra máy quay của mình rồi nói với Thẩm Đình Đình: “Đình Đình, quay thử đi! Chút nữa chị sẽ cắt ghép, biên tập vào, cho em cũng lên tivi một lần.”

Ban đầu, Thẩm Đình Đình nghe vậy còn có chút ngượng ngùng nhưng dưới sự nhiệt tình của tôi, cô bé vẫn là về nhà thay trang phục và giày múa, cùng tôi đi lên tầng thượng để trình diễn.

Tuy tôi không am hiểu vũ đạo nhưng vẫn cảm thấy cô bé múa rất hay.

Dưới ánh đèn mờ nhạt, một thiếu nữ mặc trang phục trắng nhẹ nhàng nhảy múa dưới trăng.

“Đình Đình, điệu múa này tên gì?”

“Nó được gọi là hy vọng. Bồ Câu, khi nào chị làm xong tập này thì gửi thư cho em xem với. Điện thoại của em hư rồi, giờ chỉ chat được bằng thư thôi.”

“Ừ.”

Tôi cẩn thận quay video, sau đó về nhà biên tập suốt đêm mới gửi đi.

[Dù có thể sống qua ngày mai hay không thì tôi cũng mong mọi người sẽ không cần đánh mất hy vọng trong nghịch cảnh!]

Bình luận

0 bình luận

    Loading...