Phong Lâu Quái Đàm - Chương 17

Cập nhật lúc: 2024-07-01 16:35:18
Lượt xem: 389

Nếu như lúc đầu trở thành lầu trưởng chỉ vì tôi muốn tạo ra video, muốn dựa vào những sự kiện quái dị này để được hot lên một lần thì hiện tại suy nghĩ của tôi rất đơn giản là phải sống sót!

Người không bình thường trong nhóm ngày càng nhiều. Bọn họ rốt cuộc là bị sao vậy? Đã đi đâu cả rồi?

Lòng tôi có chút suy đoán nhưng lại rất không hi vọng kết cục của bọn họ sẽ như suy đoán đó của tôi.

Tôi cẩn thận nhớ lại… Hôm qua nếu không phải là tên cuồng rình trộm kia mở cửa thì tôi thậm chí còn không có cách nào tiến vào để tiêu độc cả.

Thật may quá!

Tôi cẩn thận xem xét chiếc máy quay GoPro mà mình luôn mang theo. Chiếc camera hành trình nhỏ nhắn này trước đó rất ít khi được tôi sử dụng nhưng hiện giờ lại gần như trở thành đồ dùng thiết yếu hằng ngày của tôi. Mà thông qua việc coi lại video, tôi phát hiện ra hình như sau khi bản thân thông báo thân phận của mình thì cửa mới được gã đó mở ra.

[Hóa ra nhiệm vụ tiêu độc cũng không có ý khó xử mình.]

[Giống như chỉ cần nói mình là lầu trưởng thì người bên trong mới chịu mở cửa.]

Nhưng dù là vậy, đợi đến khi được rời đi thì tôi vẫn phải chờ đôi mắt của mình hoàn toàn biến thành màu đen mới được.

Toàn bộ mắt biến thành màu đen à?

Tôi nhìn vào đôi mắt trắng đen phân minh của mình trong video, chỉ thấy tinh thần vô cùng sa sút.

“Mị Mị! Cậu xem hiện giờ mắt tớ có mấy màu?”

“Đồ Bồ Câu ngu! Hai màu!” Hoàng Mị Mị ở phía bên kia vừa ăn khoai tây chiên vừa cười mắng.

Mà tôi sau khi nghe xong câu trả lời này lại thoáng có chút ủ rũ cúi đầu.

“Mị Mị! Lời trước đó tớ nói, cậu phải nhớ kỹ đó! Nhất định phải đưa số tiền này cho ba mẹ tớ nha!”

“Mị Mị, tớ thật sự có thể an toàn rời khỏi đây sao ?”

Tôi vừa ở trên máy vi tính biên tập lại đoạn video gần nhất, vừa nhắn gửi với cô bạn thân Hoàng Mị Mị.

“Ề, Bồ câu! Cậu nhất định đi ra được mà!”

“Chúng ta chẳng phải đã hẹn chờ sau khi kết thúc phong tỏa sẽ cùng nhau đi ăn xiên nướng hay sao!”

“Thêm mè thêm cay!”

Nghe tới đây, tôi không nhịn được bật cười.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/phong-lau-quai-dam/chuong-17.html.]

“Được! Đi!”

“Thêm mè thêm cay!”

Ngoài miệng thì nói vậy nhưng trừ lúc hoàn thành nhiệm vụ và phân tích tình huống ra thì tôi chỉ dồn tất cả thời gian của mình vào việc chế tác video.

Hôm nay, tôi ở trong phòng thu đoạn video thứ nhất của mình.

“Xin chào mọi người, tôi là chủ UP Bồ Câu đây! Lúc mọi người xem được video này chứng minh tôi vẫn còn sống.”

“Trước đó vài ngày, ở chỗ tôi đã phát sinh những sự kiện mà người thường sẽ không thể nào tưởng tượng nổi…”

Vốn tôi nghĩ bản thân sẽ có thể giải thích được êm tai như những UP điều tra án khác nhưng cuối cùng, hiển nhiên là tôi đã đánh giá khả năng chịu đựng của bản thân mình quá cao. Mặc dù trước đó tôi còn hẹn với Mị Mị sẽ cùng nhau đi ăn xiên nướng nhưng khi đang giải thích về những chuyện phát sinh gần đây nhất, nhớ đến bà chị bị cắn nuốt t.àn nh.ẫn kia, tên cuồng rình trộm qu.ỷ dị, còn có cả những người hàng xóm không hiểu vì sao bị biến thành như cái máy… Tâm trạng của tôi đột nhiên thoáng chút không kiềm giữ nổi!

“Tôi thật sự… thật sự rất muốn về nhà ăn tết!”

“Nếu không phải vì cái tình hình b.ệnh d.ịch ch.ết tiệt này thì tôi cũng đã không vớ phải cái tình trạng hiện nay!”

“Tôi còn chưa có lấy chồng mà, còn chưa thu lại được số tiền đã bỏ ra nữa. Tôi không thể… không thể cứ thế mà ch.ết đi được!”

“Nhưng… tôi còn có thể sống qua ngày mai không?”

“Tôi thật… thật sự nghĩ muốn lại được cùng ba mẹ ăn tết…”

“Nếu như tôi ch.ết rồi, bảo hiểm tai nạn bất ngờ với bảo hiểm nhân thọ có chịu bồi thường cho tôi không?”

“Mị Mị, cậu nhớ phải đòi tiền bồi thường của mình đưa cho ba mẹ mình đó!”

“Nhất định… phải thỉnh thoảng đi thăm ba mẹ mình nha!”

Ba mẹ tôi không biết chơi internet nên tôi mới có thể yên lòng đăng những thứ này lên mạng.

Tôi bây giờ đã chuyển hết tích lũy của mình ghi sang cho mẹ. Ngoài miệng thì tôi nói là muốn nhờ mẹ giữ dùm tiền mua nhà giúp mình nhưng thực chất là đưa ba mẹ số tiền đó với hi vọng nửa phần đời còn lại của bọn họ có thể khấm khá hơn. Dù sao tôi cũng là đứa con gái duy nhất trong nhà, rất có thể sẽ không bao giờ… còn có thể về thăm họ được nữa…

Nghĩ vậy, tôi rốt cuộc nhấn nút đăng tin trên máy vi tính.

Hiện tại tình huống đã thuộc về như vậy, ít ra tôi cũng là một cái chủ UP, ở trên mạng còn lưu giữ không ít tung tích. Cũng coi như là không uổng phí công này…

Với lại, biết đâu tôi lại may mắn có thể biến con mắt thành màu đen hết thì sao?

Biết đâu được…

Biết đâu tôi lại thực sự trở thành người may mắn có thể rời khỏi khu Ôn Hinh này thì sao!

Bình luận

0 bình luận

    Loading...