Phong Lâu Quái Đàm - Chương 16

Cập nhật lúc: 2024-07-04 17:13:51
Lượt xem: 403

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, tôi không ở lại lâu mà chỉ khép cửa phòng trả tất cả trở về yên tĩnh.

Vũng m.áu tươi trên đất vốn chảy xuống từ người của gã đàn ông kia cũng theo làn sương mù khử trùng phun ra mà lập tức biến mất sạch sẽ.

Làm xong hết thảy, tôi vốn định âm thầm rời đi nhưng cánh cửa mở ra đột ngột đã thu hút tất cả sự chú ý của tôi.

“Cái này… Chuyện gì vậy?” Phía sau cánh cửa xuất hiện một cô bé mặc áo ngủ phim hoạt hình, chính là fan ruột của tôi, Thẩm Đình Đình.

Lúc này tôi cũng có chút xấu hổ. Nếu như là người không biết gì cả khi chứng kiến cảnh vừa phát sinh này hẳn sẽ coi tôi như một sát thủ biến thái, cho rằng tôi đã dùng loại thuốc đặc thù nào đó để g.i.ế.c gã đàn ông cường tráng ở phòng 603 này.

Có điều, ngay khi tôi còn đang suy nghĩ phải giải thích như thế nào thì Thẩm Đình Đình đã lên tiếng trước: “Chị Bồ Câu! Rốt cuộc là sao vậy?”’

“Chị là vừa… xử lý ông chú b.iến th.ái kia sao?”

Nghe vậy, tôi cũng thoáng kinh ngạc nhưng nhìn dáng vẻ không có chút đề phòng nào với tôi của Thẩm Đình Đình, ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng tôi vẫn bước đến tiết lộ sự thật với cô bé. Tuy rằng tôi chỉ nói là nhà của mình hiện tại là nơi cực kỳ hung hiểm nhưng đây cũng là chuyện rất không hợp với thói thường. 

Có điều, sau khi chứng kiến tôi vừa dùng s.ú.n.g khử trùng tiêu diệt ông chú b.iến th.ái ở phòng 603 xong, mà s.ú.n.g khử trùng phun lên người tôi thì lại không có bất kỳ biến hóa gì, Thẩm Đình Đình rất nhanh vẫn tiêu hóa được.

Trong quá trình này, tôi cũng từ miệng cô bé biết được người đàn ông ở phòng 603 hình như là kẻ b.iến th.ái, luôn theo dõi rình trộm Thẩm Đình Đình bằng mọi cách.

Thẩm Đình Đình bị theo dõi suốt hai năm, mãi cũng thành thói quen.

“Thì em mặc kệ ổng thôi! Đóng kín cửa lại thì ổng cũng đâu có nhào vào được!”

Nghe tin tức mà Thẩm Đình Đình quăng ra, tôi đột nhiên vỡ lẽ vì sao phòng 603 lại lấy đồ ăn của cô bé. Hóa ra là vì gã luôn theo dõi Thẩm Đình Đình nên mới có thể vừa khéo như vậy lấy đi đồ ăn của cô bé, đồng thời cũng muốn ép cô bé xuất hiện.

Không ngờ trời xui đất khiến thế nào, tôi lại tình cờ tiêu diệt được một tên cuồng rình trộm.

Nếu như là bình thường, tôi đã sớm bắt tay vào chế tác video để chia sẻ lần trải nghiệm qu.ỷ d.ị này với mọi người. Chỉ đáng tiếc là hiện giờ tôi không có tâm tình để làm chuyện đó nữa mà chỉ muốn được sống sót.

Hôm sau là thứ tư, tôi như trước nhận được nhiệm vụ phân phối đồ ăn.

Lúc tới lãnh đồ ăn, dì Trương ở phòng 503 sát vách kể cho tôi nghe một chuyện.

“Tiểu Bạch à, tối qua cô có nghe trên lầu hình như có tiếng gì không? Nửa đêm rồi, cũng không biết là ai la lối um sùm nữa, làm tôi với ông bạn già đều bị thức dậy!”

“Đêm hôm khuya khoắt không đi ngủ, cũng chẳng biết là đang làm cái quái gì nữa! Thật đúng là… không có ý tứ nơi công cộng mà!” Lúc nói lời này, dì Trương không ngừng vuốt n.g.ự.c mình, hiển nhiên là rất tức giận.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/phong-lau-quai-dam/chuong-16.html.]

Tôi đương nhiên biết đó là tiếng gì. Đó chính là tiếng hét thảm sau cùng của tên biến thái kia, nhưng chuyện như vậy đối với người đã có tuổi như dì Trương hiển nhiên là không thể chịu nổi kích thích nên tôi chỉ đành mỉm cười cho qua. 

“Ui, con không biết! Tối hôm qua con ngủ say như ch.ết á!”

Nhanh đến 12 giờ, thức ăn cũng đã phát được cho 14 nhà mà hộ 603 hôm qua bị tôi tiêu độc hiển nhiên không thấy xuất hiện.

Tương tự như hôm qua, tôi tag 10 hộ gia đình vẫn chưa tới lãnh đồ ăn trong nhóm bao gồm 103, 202, 302, 601 của ngày cũ cùng 104, 201, 204, 301, 603 và 604 của hôm nay…

603 và 604 không đáp lời, bọn họ bị tôi tiêu độc rồi liền giống như chưa từng tồn tại trên đời. 7 hộ còn lại rất nhanh hồi đáp…

<103> : Lương thực đủ ăn, nhà chúng tôi không lấy.

<104> : Lương thực đủ ăn, nhà chúng tôi không lấy.

<201> : Lương thực đủ ăn, nhà chúng tôi không lấy.

<202> : Lương thực đủ ăn, nhà chúng tôi không lấy.

<204> : Lương thực đủ ăn, nhà chúng tôi không lấy.

<301> : Lương thực đủ ăn, nhà chúng tôi không lấy.

<302> : Lương thực đủ ăn, nhà chúng tôi không lấy.

<601> : Lương thực đủ ăn, nhà chúng tôi không lấy.

Bọn họ thật sự cứ giống như người máy, ngay đến trình tự trả lời cũng xuất hiện theo thứ tự của tầng lầu.

Rốt cuộc bọn họ vì sao lại biến thành như vậy? Là bởi vì đã gây ra chuyện gì đó nên mới bị biến thành hộ gia đình không bình thường sao?

104 là vì đã ăn thịt sao? 204 là bởi vì đã đi thang lầu sao?

Vậy thì còn những người khác? Bọn họ là ch.ết như thế nào…

Tuy rằng không phải ai tôi cũng biết hết nhưng vào lúc này vẫn cảm thấy trong lòng cực kỳ khó chịu. Bởi vì tôi cũng không biết người tiếp theo sẽ trở nên cứng ngắc như thế liệu có phải là bản thân mình hay không!

Việc của tôi chỉ là cố gắng sống sót…

Phải cố gắng sống sót…

Bình luận

0 bình luận

    Loading...