PHAI ĐAN THANH - Chương 5

Cập nhật lúc: 2024-07-07 14:59:15
Lượt xem: 1,832

5

Vì vẫn luôn nhớ lời Dao Thanh Uyển nói, trên đường về phủ, ta cứ lo lắng mãi.

Tiêu Cảnh Sách tưởng ta lo vì không gặp được di nương, nhẹ nhàng an ủi:

"Phu nhân không cần lo lắng, Dao đại nhân nói nhạc mẫu nhiễm phong hàn, không tiện gặp người. Nếu nàng không yên tâm, đợi bà khỏe lại, ta sẽ cùng nàng trở về thăm một lần nữa."

"Không phải vì điều đó…" Ta cắn môi, "Thực ra vương gia không cần đối xử tốt với ta."

Hắn ngạc nhiên nhướng mày: "Vì sao?"

"Ta… ta không phải người tốt."

Trước mặt người khác nói hắn sắp c.h.ế.t thật không lịch sự, ta nuốt lời định nói, tìm một lý do chính đáng hơn,

"Vương gia chắc hẳn đã nghe nói, trong kinh thành, danh tiếng của ta thật khó nghe."

Tiêu Cảnh Sách lại cười nhẹ:

"Phu nhân lo xa rồi, ta thân thể yếu ớt, chăm sóc phủ Bình Dương Vương đã là khó, thực sự không có thời gian để ý đến lời đồn trong kinh thành."

Thì ra là vậy.

Vì thế hắn mới đối xử với ta hiền hòa như vậy, là vì hắn không biết những chuyện Vệ Vân Lãng truyền ra, không biết ta trong mắt người khác tai tiếng đến mức nào.

Nếu như…

Nếu như hắn biết, liệu có ghét bỏ ta như Vệ Vân Lãng và Chu Hành không?

Hé lô các bác, là Xoăn đây ^^ Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn trên MonkeyD ^^

Đêm đã khuya, trong phòng trong Tiêu Cảnh Sách ngâm dược thang mãi không có động tĩnh, ta cảm thấy không ổn, vội vã chạy vào, phát hiện hắn đã ngất đi.

Gọi người, nhưng không ai trả lời, ta đành tạm bỏ qua việc giả vờ yếu đuối, bế hắn lên đặt lên giường.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/phai-dan-thanh/chuong-5.html.]

Dù cố gắng không nhìn vào những chỗ không nên nhìn, nhưng hắn thực sự là quá…

Tiêu Cảnh Sách trên giường khẽ co lại, lẩm bẩm: "Lạnh quá…"

Ta vội bước tới, kéo chăn đắp kín cho hắn, định quay đi gọi người, nhưng cổ tay đột nhiên bị nắm chặt.

Tiếp đó, tay hắn dùng lực, ta ngã xuống giường, thuận thế nằm xuống.

Hắn yếu ớt nói: "Ta vẫn cảm thấy lạnh, thân thể phu nhân rất ấm, có thể sưởi ấm cho ta một lúc không?"

Khuôn mặt hắn trắng bệch, trông thật đáng thương, ta đành chui vào chăn, ôm lấy hắn.

Rồi nhanh chóng nhận ra không ổn.

"Chàng…" Ta khó khăn nuốt nước bọt, "Chàng không phải nói lạnh sao?"

"Rất lạnh, cần phu nhân sưởi ấm thêm."

Ta không biết Tiêu Cảnh Sách lấy đâu ra sức lực, vừa nãy còn yếu ớt đến ngất đi, bỗng chốc như biến thành người khác.

"Động phòng hoa chúc muộn một ngày, đêm nay bù lại, vẫn kịp."

Ánh nến xuyên qua màn như cánh ve, rung rinh trước mắt ta.

Ta nhớ đến những y thư đã dày công nghiên cứu, nhớ đến khuôn mặt đỏ bừng của di nương đêm trước khi ta xuất giá, đột nhiên hiểu ra—

Có lẽ ta đã hiểu lầm điều gì đó.

Trên bàn chỉ có một đôi nến hoa bình thường, nhưng đến khi nến cháy hết, vẫn chưa kết thúc.

"Phu quân yếu ớt như vậy, mệt nhọc thế này, có quá khó khăn cho chàng không?"

"Không khó."

Hắn hôn lên mắt ta, giọng khàn khàn, đuôi giọng lại nâng lên, "Nàng sưởi ấm cho ta rất tốt."

Bình luận

17 bình luận

Loading...