PHAI ĐAN THANH - Chương 4

Cập nhật lúc: 2024-07-07 09:46:00
Lượt xem: 5,669

4

Không ngờ vừa hồi phủ Dao gia, ta đã đụng mặt hai vị thanh mai trúc mã.

Vệ Vân Lãng và Chu Hành đứng sừng sững trong viện, nghe thấy động tĩnh liền quay đầu nhìn thấy ta, trong mắt lộ rõ vẻ chán ghét.

Tiêu Cảnh Sách khẽ ho vài tiếng, mỉm cười nhạt: "Là Vệ tiểu tướng quân và công tử nhà Chu tướng."

Dù hai người đó không ưa ta, giờ cũng phải đến hành lễ.

"Tham kiến Bình Dương Vương."

Tiêu Cảnh Sách chắp tay trong áo lông cáo, không đáp lời ngay, đợi một lát mới tiếp tục nói:

"Có vẻ Vệ tiểu tướng quân bôn ba nơi võ trường, tin tức không mấy nhạy bén, không biết bổn vương đã thành thân."

Vệ Vân Lãng khẽ cứng đờ, miễn cưỡng cúi chào ta: "Tham kiến Bình Dương Vương phi."

Ta thực sự không muốn để ý đến hắn.

Khi xưa hắn nhờ ta chuyển quà cho Dao Thanh Uyển, ta đã đem đến từ sáng sớm.

Sau đó Dao Thanh Uyển bị trúng độc hôn mê, ta bị đích mẫu phạt quỳ trong tuyết.

Vệ Vân Lãng hùng hổ mang roi đứng trước mặt ta, không nói một lời, giơ tay định quất vào mặt ta.

Ta nắm chặt roi: "Ngươi không hỏi han gì, liền cho rằng ta làm sao?"

"Không phải ngươi thì còn ai?"

Ánh mắt hắn đầy chán ghét,

"Ngươi sớm đã ghen tị Thanh Uyển xinh đẹp dịu dàng, hơn nữa ta và Chu Hành đều yêu mến nàng—ngươi chỉ là một kẻ xuất thân thấp hèn, dù có lớn lên cùng chúng ta, cũng mãi mãi là kẻ ti tiện! Dù ngươi có học theo nàng, cũng chỉ là Đông Thi bắt chước Tây Thi mà thôi!"

Dĩ nhiên, vì ta mạnh mẽ, roi đó cuối cùng không quất vào người ta.

Nhưng việc ta ghen tị hại độc muội muội, lại bị Vệ Vân Lãng truyền khắp kinh thành.

***

Ta đang nghĩ về Dao Thanh Uyển, nàng ta liền xuất hiện.

Áo xanh váy biếc, thắt lưng khảm ngọc ôm trọn vòng eo, tựa như cành liễu mới nhú mầm trong gió xuân.

Ánh mắt dịu dàng của nàng quét qua, khi nhìn thấy Tiêu Cảnh Sách đứng cạnh ta, khẽ thất thần một lúc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/phai-dan-thanh/chuong-4.html.]

Ta rất rõ, Vệ Vân Lãng và Chu Hành tuy có chút dung mạo, nhưng so với khuôn mặt yếu ớt nhưng tuyệt sắc của Tiêu Cảnh Sách, thật là một trời một vực.

"Thần nữ bái kiến Bình Dương Vương—mấy ngày không gặp, tỷ tỷ có khỏe không?"

Dao Thanh Uyển hồi thần, thong thả bước tới trước chúng ta hành lễ, rồi ngẩng đầu, nhẹ nhàng hỏi thăm ta.

Giọng nàng ta dịu dàng như nước, đôi mắt phượng long lanh, hoàn toàn tự nhiên, là thứ mà ta không thể giả tạo được.

Ta có chút thất vọng.

Tiêu Cảnh Sách như nhìn thấu tâm tư của ta, lặng lẽ nắm tay ta dưới áo lông cáo.

Trên mặt vẫn nở nụ cười nhẹ:

"Dao cô nương có vẻ không nhớ rõ, tỷ tỷ của cô đã thành thân với ta, cô phải gọi là Vương phi, và phải hành lễ quỳ lạy chứ nhỉ."

Dao Thanh Uyển quỳ trước mặt ta, cúi đầu hành lễ, ta vô thức nhìn sang bên cạnh.

Quả nhiên, Vệ Vân Lãng giận dữ lườm ta, định nói gì đó.

Chu Hành bên cạnh kéo tay áo hắn, ra hiệu nhẫn nại, chỉ là ánh mắt nhìn ta càng lạnh lùng hơn.

Nhiều lần trước cũng vậy, Vệ Vân Lãng tính tình bộc trực, những thủ đoạn độc ác nhắm vào ta phần lớn đều do Chu Hành suy tính kỹ lưỡng ở phía sau.

Dao Thanh Uyển trong lòng họ cao quý biết bao, tựa như ngôi sao trên trời.

Còn ta trong lòng họ thấp hèn biết bao, chẳng qua là bùn đất được ánh sao chiếu rọi một cách vô tình mà thôi.

Hành lễ xong, Dao Thanh Uyển đứng dậy, mặt hơi tái:

"Tỷ tỷ tính tình lỗ mãng, ta vốn lo lắng tỷ ấy xuất giá không được phu quân yêu thương, huống hồ tỷ ấy trong lòng đã có—à, ta lỡ lời rồi."

Tiêu Cảnh Sách khẽ cười: "Dao cô nương biết mình lỡ lời, tất nhiên phải cẩn trọng hơn. Dù sao cô vẫn chưa xuất giá, lời nói tùy tiện, thực không hay."

Đây là lần đầu tiên ta thấy có người làm Dao Thanh Uyển cứng họng không nói được gì.

Vẻ dịu dàng hiền hậu của Dao Thanh Uyển chỉ duy trì đến bữa trưa, sau bữa ăn, nàng ta lấy cớ muốn nói chuyện riêng, kéo ta vào phòng, cười lạnh:

"Cho dù tỷ tỷ dùng thủ đoạn quyến rũ được Bình Dương Vương, đừng quên, hắn chẳng qua là một kẻ bệnh tật sắp chết."

"Ngươi hiện giờ dựa vào danh nghĩa của hắn mà vênh váo, ngày sau hắn qua đời, ngươi và Tam di nương sẽ thế nào?"

Ta giả vờ không hiểu lời nàng ta: "Muội muội không nhắc ta cũng quên, đã muộn rồi, ta phải gọi phu quân về phủ uống thuốc."

"Dao Thanh Gia, đừng vội, sẽ có người trị được ngươi."

Hé lô các bác, là Xoăn đây ^^ Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn trên MonkeyD ^^

Trước khi bước ra cửa, ta nghe thấy tiếng cười chắc nịch của Dao Thanh Uyển, không hiểu sao, sống lưng ta lạnh buốt.

Bình luận

17 bình luận

Loading...