PHAI ĐAN THANH - Chương 13.1

Cập nhật lúc: 2024-07-07 20:09:07
Lượt xem: 6,222

13

Sau mấy ngày, quản gia đột nhiên đến báo, nói có người cầu kiến ta.

Khi ta ra ngoài, mới phát hiện ra rằng là Dao Thanh Uyển và Vệ Vân Lãng.

Một thời gian không gặp, Vệ Vân Lãng gầy đi đôi chút, trên má có một vết sẹo mới, nhưng thần sắc lại vô cùng đắc ý.

Dao Thanh Uyển thì khoác áo choàng lông cáo trắng như tuyết, trên tóc cài một chiếc trâm lưu tô ngọc, trông vô cùng quý phái.

Vừa thấy ta, nàng ta liền lộ vẻ tiếc nuối: "Tỷ tỷ sống khá tốt, nhìn tròn trịa hơn trước nhiều."

Nàng ta hoàn toàn nói nhảm.

Vì chuyện ta biết võ nghệ đã bị lộ trước mặt Tiêu Cảnh Sách, những ngày này, ta liền luyện kiếm ngay trước mặt chàng, võ nghệ càng tinh tiến, cơ thể cũng thêm săn chắc.

Nói một cách đơn giản, ta có thể đánh mười người như nàng ta chỉ bằng một cú đấm.

Nghĩ đến đây, ta liền nhìn Dao Thanh Uyển từ đầu đến chân, lộ ra vẻ mặt không có ý tốt:

"Có vẻ như muội sống không tốt, gầy đi nhiều thế này, chi bằng thử xem có thể chịu nổi một đ.ấ.m của ta không?"

Vệ Vân Lãng vội bước lên một bước, chắn trước Dao Thanh Uyển: "Dao Thanh Gia, ngươi chỉ là một nữ tử, đừng quá kiêu ngạo!"

"Ồ, đây không phải là Vệ Tiểu tướng quân sao? Gần đây thế nào, còn đi thanh lâu gặp cô nương không?"

Hắn mặt tái đi, lo lắng nhìn Dao Thanh Uyển, giải thích: "Thanh Uyển, đó là ta bị đồng liêu mời, chỉ là làm theo lễ nghi thôi..."

"À đúng đúng, làm theo lễ nghi, cũng là đồng liêu giúp ngươi chọn cô nương, đồng liêu giúp ngươi cởi y phục."

Dao Thanh Uyển cắn môi: "Tỷ tỷ, dù gì ngươi cũng là một nữ tử, sao có thể nói chuyện thô tục như vậy."

"Tất nhiên không thể so với Dao cô nương cao quý trong sáng, không danh không phận mà theo Tam Điện hạ lâu như vậy, lại không biết hai chữ liêm sỉ viết thế nào."

Hé lô các bác, là Xoăn đây ^^ Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn trên MonkeyD ^^

Ta quay đầu lại, mới nhận ra Tiêu Cảnh Sách không biết từ khi nào đã bước ra.

Chàng tiến đến bên cạnh ta, đứng sát vai ta, khẽ cúi mắt, từ trên cao nhìn xuống hai người dưới bậc thang.

Vệ Vân Lãng bỗng nhiên cười lạnh:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/phai-dan-thanh/chuong-13-1.html.]

"Vương gia chẳng lẽ còn nghĩ mình như xưa cao cao tại thượng? Bổn tướng quân mấy ngày trước dẫn binh đi tây bộ bình loạn, lập được công lớn, được Thánh Thượng khen thưởng.

Thánh Thượng đã hạ chỉ, nếu trong một tháng Bình Dương Vương phủ không tìm được người thống lĩnh Bình Dương quân, hổ phù sẽ về tay ta."

Tiêu Cảnh Sách cười:

"Vệ Tiểu tướng quân đã leo lên thuyền của Tam Điện hạ, lời nói tất nhiên cứng rắn, chỉ là với khả năng hạn hẹp của ngươi, e rằng không thể thống lĩnh được Bình Dương quân."

"Bổn tướng quân không được, chẳng lẽ ngươi, một kẻ bệnh hoạn, có thể sao?"

Ta cuối cùng không thể nhịn được nữa, phi thân xuống, mỗi người một cái tát vào mặt hai người bọn họ.

"Dao Thanh Gia, ngươi dám đánh ta!"

"Ta mẹ nó sớm đã muốn đánh ngươi rồi!" Ta mắng to, "Cái đầu ngươi để trên cổ chỉ để cho có đúng không? Ngươi có biết suy nghĩ không? Dao Thanh Uyển nếu thực sự yếu đuối như ngươi tưởng tượng, có thể quyến rũ Tam Hoàng tử? Ta nếu thật sự muốn hại nàng ta, cần gì phải bỏ độc vào quà sinh thần các ngươi tặng, ta chỉ cần một đ.ấ.m là có thể đánh bay nàng ta rồi, hiểu chưa?"

"Ngươi xem ngươi đang đứng ở đâu mà nói chuyện, lập chút chiến công liền thực sự coi mình là cái gì? Còn thống lĩnh Bình Dương quân, trước hết quản lý tốt đồ của mình đi, đừng suốt ngày chạy đến thanh lâu, coi chừng mắc bệnh hoa liễu!"

Ta ngẩn ngơ một lúc, đột nhiên nhận ra: "Chàng nói trước đây, mục đích thật sự khi cầu cưới ta, chính là việc này?"

"Đúng vậy."

Tiêu Cảnh Sách đóng cửa sổ, ngăn cách những tiếng tuyết rơi và gió nhẹ ngoài kia, trong khoảnh khắc, căn phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở của đối phương.

Đôi mắt sáng trong của chàng như một tấm gương, ta dần không thể che giấu, từ đó thấy được những khát vọng được chôn giấu sâu kín bấy lâu.

Những bông tuyết tích tụ nhiều năm trong lòng ta dần tan chảy, hạt giống bị vùi lấp dưới đó bỗng vươn mầm non mới.

Không chỉ là ta, mà còn là dã tâm nguyên thủy của nữ nhân, bị đàn áp và tiêu mòn qua hàng trăm năm.

"Từ khi ta trúng độc nằm trên giường bệnh, đã biết được lòng quân vương nghi ngờ, đã đến mức không thể cứu vãn."

"Những năm qua, ta luôn âm thầm tìm kiếm, muốn tìm một người có thể thống lĩnh Bình Dương quân, nhưng nhiều năm không có kết quả, cho đến khi danh tiếng của nàng được Vệ Vân Lãng truyền bá khắp kinh thành. Thanh Gia, ta biết nàng có sức mạnh to lớn, cũng có chí hướng lớn lao, không nên sống trong miệng lưỡi người ngu ngốc trong kinh thành, càng không nên bị giam cầm trong góc hậu viện."

"Những ngày tháng ân ái sau khi thành thân, đã là sự tham lam và ích kỷ của ta. Nay thời cơ đã chín muồi, ta sẽ không để nàng bị giam cầm trong hậu trạch."

Chàng nhẹ nhàng ôm ta, đặt một chiếc hổ phù lạnh lẽo vào tay ta.

"Đây chính là mục đích ta cầu cưới nàng — ta muốn nàng thống lĩnh Bình Dương quân, tiến vào biên cương, chinh chiến Bắc Khương, trở thành nữ tướng quân danh lưu sử sách của Sở quốc."

Bình luận

17 bình luận

Loading...