Ông ăn chả bà ăn nem - Chương 7

Cập nhật lúc: 2024-07-06 12:05:07
Lượt xem: 341

Tôi đã bên cạnh Hứa Du suốt bảy năm.

Chúng tôi từng chút một thay đổi bản thân để phù hợp với đối phương, trong suốt khoảng thời gian đó chưa từng có ý nghĩ buông tay.  Chúng tôi vượt qua khoảng cách, cùng nhau tốt nghiệp, cũng cùng nhau đi qua những khó khăn, nghèo khó. Mọi thứ đều đang phát triển theo hướng tốt lên. Tháng trước tôi còn cùng anh ta nói đến chuyện muốn có đứa nhỏ. Chúng tôi cùng nhau háo hức suy đoán xem đứa nhỏ tương lai ngoại hình sẽ giống ai, tính cách sẽ giống người nào. Nếu quá tinh nghịch thì nên làm sao, phản nghịch thì xử lý như thế nào, có thể bị người khác bắt nạt hay không? Lúc đó anh ta vui vẻ ôm tôi vào lòng xoay vài vòng:

“Anh chắc chắn rằng con của chúng ta sẽ vô cùng mạnh khỏe và hạnh phúc.”

Rồi đột nhiên anh ta làm bộ dáng đáng thương nhìn tôi:

“Nhưng nếu như có con rồi thì không phải chúng ta sẽ không còn được hưởng thụ thế giới của hai người nữa sao?”

Tôi nhớ thời gian đó hình như anh ta đã đặt phòng khách sạn xong xuôi cho Lý Anh Tử. Những lời này có lẽ trước đó đã nói với cô ta trong lúc hai người đang vui vẻ.

Một cảm giác khó chịu buồn nôn dâng lên. Tôi ngồi xổm bên cạnh bồn cầu nôn thốc nôn tháo. Đầu váng mắt hoa, trong đầu chỉ còn sót lại một suy nghĩ, Hứa Du đã phản bội tôi, phản bội tình yêu của chúng tôi.

Tôi dựa vào bên cạnh bồn cầu, bụng dưới ân ẩn đau. Có thể là uống quá nhiều rượu nên mới bị như thế. Bụng tôi ngày càng đau đớn kịch liệt, không thể làm gì khác hơn là gọi vào số khẩn cấp của khách sạn. Sau khi nói xong câu “Đưa tôi đến bệnh viện.” thì liền mất đi ý thức.

12.

Tôi mờ mịt nhìn hoàn cảnh xa lạ xung quanh, nhìn thấy vị bác sĩ đang đứng đó nói với một giọng tiếng Anh chưa được chuẩn lắm về tình trạng của tôi, tôi miễn cưỡng biết được rằng : TÔI MANG THAI

“Hiện tại tình trạng của thai nhi không được tốt lắm, cô uống quá nhiều rượu, có thể sẽ…”

Tôi thất thần một hồi, chợt nghe tiếng bác sĩ hỏi:

“Ba của đứa nhỏ đâu?”

Nước mắt tôi liền rơi không ngừng. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ong-an-cha-ba-an-nem/chuong-7.html.]

Nằm viện hai ngày, tình trạng của tôi đã tạm thời ổn định, tôi cùng với quản lý trở về khách sạn.

Đột nhiên xuất hiện đứa bé làm cho suy nghĩ của tôi càng thêm loạn, cũng làm cho  tôi do dự không quyết được.

Lúc đang đi tản bộ bên cạnh bờ biển, tôi không kiềm được muốn gọi điện thoại cho Hứa Du để nói cho anh ta biết tin này. Tôi liền nghĩ đến biểu cảm vui mừng cùng với hối hận và thương tiếc tôi của anh ta.

Trong lòng tôi bắt đầu biện hộ giúp cho anh ta, thật ra anh ta chỉ phạm phải một sai lầm nhỏ mà thôi.

Nếu như thật sự anh ta đối với cô gái đó không hề có chút tình cảm nào thì sao?

Nếu như anh ta thật sự hối hận rồi thì sao?

Tôi không thể cho anh ta thêm một cơ hội nhỏ nào nữa sao?

Có lẽ chỉ cần tôi cho anh ta thêm chút thời gian, mọi chuyện rất nhanh sẽ trở về quỹ đạo ban đầu, anh ta vẫn yêu tôi như trước đây, vẫn là một người chồng tốt, một người cha mẫu mực.

Chuyện này chẳng qua cũng chỉ là một chút nhạc đệm nho nhỏ trong cuộc hôn nhân dài đằng đẵng của chúng tôi mà thôi. Dù sao thì ai cũng sẽ mắc sai lầm, quan trọng là anh ta có thật sự hối cải muốn quay đầu mà thôi.

Tôi lập tức mua vé máy bay về nước.

Đến sân bay, tôi đổi lại sim trước đó, vô số cuộc gọi nhỡ và tin nhắn chưa đọc nhảy lên trên màn hình điện thoại. Mới nhất trong đó là một tin nhắn thoại của Hứa Du.

Anh ta giọng điệu say khướt, khóc lóc nói:

“Mạn Mạn, em đang ở đâu? Cầu xin em nói cho anh biết được không, không có em anh không thể sống được. Thật xin lỗi, anh sai rồi, Mạn Mạn anh không nên phản bội em, thật xin lỗi…”

Nghe được đoạn tin nhắn đó, trong lòng tôi giật nảy lên, không kịp chờ mà bắt xe trở về nhà ngay.

Mở cửa, đập vào mắt tôi là hình ảnh của cô gái trẻ đang luống cuống tay chân ở phòng bếp.

Bình luận

1 bình luận

Loading...