Oán Sát - Chương 11 - Kết

Cập nhật lúc: 2024-07-03 00:52:08
Lượt xem: 7,550

Đúng vậy, có rất nhiều nữ nhân muốn làm thông phòng của Hầu phủ, nhưng ta chính là ngoại lệ.

Mẹ chồng nói với Triệu Tông Bảo: "Một kẻ chân quê thấp hèn, nếu con thực sự thích thì tìm cách để gạo nấu thành cơm đi, rồi nuôi làm ngoại thất cũng được."

Mẹ chồng là kẻ lòng dạ đen tối, hai kẻ ác tâm như bà và cha chồng đều đã nuôi dạy ra một đứa con nghiệt chủng. Ta chăm sóc mẹ chồng như cách ta chăm sóc Triệu Tông Bảo, khiến hai người họ ngày càng tròn trịa.

Ngày ngày ở cạnh ta, cộng thêm việc ta cho ăn uống, lục phủ ngũ tạng của mẹ chồng và Triệu Tông Bảo đã bị xác khí ăn mòn, da thịt sưng phồng, ngày mai có thể trở thành mỹ vị mà ta thích nhất rồi.

Vào ngày mười ba tháng bảy, ta đặt mẹ chồng và Triệu Tông Bảo vào một gian phòng, trước mặt hai người ta liền cọ móng tay soàn soạt.

Hai người họ đã không thể nói chuyện, tứ chi đều bị ta trói vào cột. Mùi hôi thối từ họ bốc lên ngùn ngụt, hạ nhân đều tránh xa, ta đề nghị đích thân tận tình chăm sóc, hạ nhân đều đồn ta hiền thục hiếu thuận.

Ngày mười bốn tháng bảy, đã tròn ba năm kể từ khi ta chết.

Hôm nay ăn hai người này, ta có thể hồi phục thân thể bằng xương bằng thịt. Đúng lúc ta chuẩn bị ra tay thì tên đạo sĩ lắm lời kia lại đến.

Hắn vung kiếm gỗ đào trong tay, sợi dây trói Triệu Tông Bảo và mẹ chồng liền bị cắt đứt, rồi nhét vào miệng hai người mỗi người một viên đan dược.

"Ngưng tay đi, hôm nay ta đã chuẩn bị kỹ lưỡng, ngươi càng giãy giụa càng trọng thương thôi."

"Hừ, đạo sĩ thối! Ngươi cũng chăm chỉ đến đây đấy. Hay là hôm nay ta ăn luôn cả ngươi nhỉ."

"Mau lên, Tiểu Hầu gia, oán quỷ sợ huyết nóng, chặt mười ngón tay của ngươi và lão phu nhân, các ngươi đã hấp thụ xác khí của cô ta suốt ba năm qua, dùng m.á.u ở đầu ngón tay của các ngươi làm bùa có thể đánh cô ta tan thành tro bụi."

"Chặt xong mười ngón tay thì mau trốn vào hai cái chum nước trong sân, trên đó có phù của ta, oán quỷ không thể đến gần."

Tin này đối với hai mẹ con quả là tin vui.

Mười ngón tay và mạng sống, cái nào nhẹ cái nào nặng, họ vẫn phân biệt rõ được.

Triệu Tông Bảo nhắm mắt, nhanh chóng chặt đứt mười ngón tay của mẹ rồi tự c.h.ặ.t t.a.y mình.

Thân thể mập mạp của họ uốn éo chui vào hai cái chum lớn, chỉ nghe tiếng họ thở phào nhẹ nhõm.

Ta cười nhẹ bước đến, ngồi trên nắp chum, gõ gõ.

"Phu quân, mật ong trong chum có ngon không? Mẹ chồng, vết thương có ngứa không?"

Tiểu đạo sĩ nghe vậy cười khúc khích: "Mật ong này đã được ta tinh luyện, là món mà kiến thích nhất. Đặc biệt là khi gặp máu, hiệu quả tăng gấp đôi."

Lời vừa dứt, Triệu Tông Bảo và mẹ chồng bắt đầu giãy giụa kêu la thảm thiết, chắc hẳn là những con kiến đang gặm nhấm m.á.u thịt của họ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/oan-sat/chuong-11-ket.html.]

 

13.

Triệu Tông Bảo làm sao ngờ được, tiểu đạo sĩ là người của ta.

Tiểu đạo sĩ đá viên đá, làm nũng: "Anh Anh tỷ, lát nữa đệ có thể ăn hết hồn phách của hai người không?"

"Xem ngươi kìa, ta chỉ muốn cùng bà nội sống nốt quãng đời còn lại, linh hồn kẻ ác này đối với ta chẳng có công dụng gì, tất cả đều cho ngươi."

"Đệ biết ngay Anh Anh tỷ là tốt nhất, linh hồn của hai người này vui buồn lẫn lộn, chắc chắn là rất ngon."

Ánh trăng càng lúc càng đậm, âm thanh trong chum dần dần biến mất.

Ta và tiểu đạo sĩ chia nhau ăn thịt Triệu Tông Bảo và mẹ chồng, vứt bỏ lớp da trên người, nhìn lớp m.á.u thịt dần dần hiện ra trên cơ thể, ta hài lòng mỉm cười.

Có một điều quên chưa nói, muội muội của tiểu đạo sĩ cũng c.h.ế.t dưới tay Triệu Tông Bảo, đứa trẻ đó mới mười một tuổi, còn chưa đến tuổi trưởng thành.

Nghe hắn kể, khi tìm thấy muội muội, toàn thân cô bé trần truồng, hạ thể đã rách nát, bị xé toạc đến tận bụng.

Tiểu đạo sĩ xuống núi báo thù, kết quả không địch lại được đám tay sai của Hầu phủ, bị đánh c.h.ế.t rồi ném vào núi cho thú hoang ăn.

Lão đạo sĩ đau lòng, nhưng không thể nhúng tay vào, chỉ có thể dùng bí pháp bảo toàn hồn phách cho tiểu đạo sĩ, ta gặp tiểu đạo sĩ khi đang tìm da người khắp nơi.

Ta cần m.á.u thịt của kẻ thù để sinh ra thân thể mới, hắn cần linh hồn kẻ thù để trợ mình tu luyện, chúng ta đã hợp tác như vậy.

Ta trốn vào núi chờ cơ thể hoàn chỉnh, nếu không sẽ làm bà nội sợ hãi.

Khi quay lại kinh thành nghe nói Hầu phủ bị kẻ thù hãm hại. Tiểu Hầu gia và Hầu phu nhân bị nhốt trong một cái chum lớn, bị kiến gặm nhấm thành từng mảnh, thiếu phu nhân bị hành hạ chỉ còn lại một lớp da, đến nay vẫn chưa tìm thấy thi thể.

Vì cả nhà bị diệt vong, triều đình phái người điều tra lại sự tình, kết quả phát hiện lão Hầu gia đã tạo ra một tổ chức Ôn Nhu Oa.

Bên trong là các nam thanh nữ tú, hầu hết bọn trẻ đều chưa thành niên, phục vụ cho những kẻ quý nhân có sở thích kỳ quặc, khi bị phát hiện, Thánh thượng giận dữ, liên lụy đến hàng loạt người.

Nhưng tất cả những chuyện này đều không liên quan đến ta nữa. Ta đứng ở cổng sân hô lớn: "Bà ơi, con về rồi, tào phớ đã xong chưa?"

Bà nội bước ra từ trong nhà, không dám tin vào mắt mình, ta lại nói: "Bà ơi, Anh Anh đói sắp c.h.ế.t rồi, thèm ăn tào phớ quá."

Bà đánh nhẹ vào ta một cái: "Cái gì mà c.h.ế.t với chóc, hừ hừ hừ! Đợi đó, bà sẽ mang ra cho con ngay."

Chim hót gió hòa, hoa thơm cỏ xanh, mọi thứ dường như chưa từng thay đổi.

[HOÀN]

Bình luận

16 bình luận

Loading...