Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

NUÔNG CHIỀU - Chương 9

Cập nhật lúc: 2024-09-09 21:51:23
Lượt xem: 1,654

23.  

Vết thương trên cánh tay tôi đã gần như lành lại, nhưng không như mong muốn của Hình Mặc, vẫn để lại một vết sẹo mờ mờ.  

 

Việc tôi làm nhiều nhất mỗi ngày là nhìn chằm chằm vào vết sẹo đó rồi ngẩn ngơ.  

 

Tôi thậm chí bắt đầu nghi ngờ rằng liệu mình có dần bị mục nát rồi c  h  ế  t ở đây không.

 

Ngoài cửa sổ, mưa rơi tí tách liên tục hai ngày. 

 

Tôi gõ gõ lên ô cửa kính trong suốt, cơ thể ngày càng yếu ớt hơn.  

 

Tôi nghe thấy tiếng Hình Mặc mở cửa bước vào.  

 

Hình Mặc đã rất ít khi hút t h u ố c trước mặt tôi, anh ta kẹp một điếu t h u ố c giữa hai ngón tay, ngồi xuống bên cạnh tôi.  

 

Tôi nhìn anh ta khẽ mỉm cười, đưa tay ra, "Hình Mặc, cho tôi một điếu t h u ố c."  

 

Kể từ ngày gặp nhau, tôi đã nhiều lần hỏi xin Hình Mặc một điếu t h u ố c, nhưng anh ta chưa bao giờ cho tôi.  

 

Anh ta nhìn tôi, do dự một lúc cuối cùng cũng đưa điếu thuốc đang hút dở cho tôi.  

 

Tôi chậm rãi nhả ra một làn khói trắng, "Lần đầu tiên tôi hút t h u ố c là lần đầu tiên tôi phát hiện mẹ tôi t  ự  t  ử. Ban đầu tôi không dám hút, chỉ cầm điều t h u ố c, nhìn nó cháy dần trên tay. Lần thứ hai bà t  ự  t  ử, được đưa vào b ệ n h v i ệ n cấp cứu hai ngày, nhưng cuối cùng cũng không qua khỏi. Tôi ngồi xổm sau cửa b ệ n h v i ệ n, cho điều t h u ố c vào miệng hút, rồi bị sặc, vừa hút vừa khóc."  

 

Tôi khẽ lắc điếu t h u ố c trong tay, nhìn anh ta, "Trong những ngày tăm tối đó, những điếu t h u ố c này đã giúp tôi vượt qua. Từ khi gặp anh, tôi đã bỏ t h u ố c, tôi không cần nó nữa, vì tôi đã có anh."  

 

"Trong nửa năm ở Thanh Thành, tôi biết anh vẫn luôn giám sát tôi. Cả ngày cả đêm tôi ở trong phòng uống r ư ợ u, hút t h u ố c. Có lần tôi uống quá say, chưa dập tắt điếu thuốc đã nằm trên sàn ngủ thiếp đi. Tôi tỉnh dậy vì bị ngạt bởi khói t h u ố c, điếu t h u ố c chưa tắt ấy đã đốt cháy ga trải giường. Nếu tôi tỉnh dậy muộn một chút, có lẽ đã mất mạng rồi. Sau ngày đó, tôi tự nhủ rằng mình phải đứng dậy thôi."  

 

"Nếu anh không làm những chuyện này với tôi, có lẽ tôi vẫn sẽ nhớ về tình yêu giữa chúng ta, nhớ về quá khứ của chúng ta."  

 

Tôi gạt tàn t h u ố c, chậm rãi nói tiếp: "Nhưng bây giờ, tôi với anh chỉ còn lại sự hận thù."  

 

"Chỉ vì tôi không yêu anh nữa, nên anh muốn hủy hoại tôi, đúng không?"  

 

"Cho dù không có được tình yêu của em, anh vẫn sẽ n h ố t em bên người, cả đời em chỉ có thể ở bên anh." 

 

Hình Mặc cúi nhẹ, nửa khuôn mặt ẩn trong bóng tối.  

 

"Hình Mặc, hôm nay anh thả tôi đi, tôi sẽ coi như những chuyện xảy ra trong thời gian qua chưa từng xảy ra."  

 

Anh ta nói bằng giọng nói trầm thấp: "Tiểu Nhiễm, dù em luôn luôn ở bên cạnh anh, nhưng anh vẫn luôn sợ hãi. Anh sợ em sẽ rời bỏ anh, sợ em sẽ không cần anh, lúc nào anh cũng sống trong lo sợ."  

 

"Tiểu Nhiễm, em là người đầu tiên nói yêu anh, cũng là người đầu tiên đối xử tốt với anh như vậy. Nên anh không muốn thả em đi."

 

"Rõ ràng em là người nói yêu anh! Rõ ràng em đã nói sẽ không bao giờ rời xa anh! Bây giờ trong mắt em lại không còn chỗ cho anh nữa!" 

 

Anh ta càng nói càng kích động, đến cuối cùng đ ấ m mạnh vào cửa sổ kính.  

 

Tôi nhìn điếu t h u ố c sắp tàn, l.i.ế.m môi, "Tôi không rời xa anh là trên tiền đề anh không phản bội tôi, không làm tổn thương tôi. Nhưng anh đã không làm được điều đó, đúng không?"  

 

Tôi đứng dậy cúi đầu xuống, khóe miệng dần hiện lên một nụ cười, ép điếu t h u ố c vào cửa sổ kính, từ từ dập tắt nó.  

 

Tôi quay lại, ném đầu t h u ố c lên người anh ta, "Hình Mặc, tôi đã cho anh cơ hội rồi, đừng hối hận."  

 

24.  

Hai ngày trước Hình Mặc nhận được một cuộc điện thoại, trực thăng đến đón anh ta đi, tới giờ vẫn chưa trở về.  

 

Nước từ vòi hoa sen chảy xuống khắp cơ thể tôi, cả người đầy những vết bầm tím do Hình Mặc gây ra.  

 

Nhìn những vết bầm tím đó, tôi lại nhớ đến những gì Hình Mặc đã làm với tôi, tôi kỳ cọ điên cuồng cho đến khi cơn đau ập đến mới chịu dừng lại.  

 

Tóc tôi ướt sũng, tôi cũng không muốn lau khô, chỉ cuộn tròn trên ghế sô pha, trên đùi đặt một cuốn sách [Những người khốn khổ] đang mở. 

Xin chào mọi người ~ đọc xong cho iem xin 1 lượt theo dõi nhé hihi

 

Tôi cúi đầu nhìn sách, nhưng không thể đọc nổi một chữ.  

 

Bên ngoài phòng có tiếng động, Hình Mặc đã trở về.  

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nuong-chieu/chuong-9.html.]

Anh ta mang máy sấy tóc đến giúp tôi sấy tóc, động tác rất nhẹ nhàng.

 

Tôi nhìn khuôn mặt mệt mỏi của Hình Mặc trong gương, trong lòng khẽ cười.  

 

Tiếng máy sấy tóc ngừng lại, anh ta giúp tôi chải mượt tóc.  

 

Tôi lên tiếng hỏi anh ta: "Nhà họ Hình xảy ra chuyện rồi à?"  

 

Anh ta thản nhiên “Ừ.” một tiếng.

 

Tôi bước đến bên cửa sổ, mở tấm rèm ra.

 

Vì đã lâu không thấy mặt trời, ánh sáng có hơi chói mắt, tôi nheo mắt lại một chút, thở dài một hơi.

 

Tôi quay lưng lại với anh ta, "Từ khi bị Tịch Bạch đưa đi, tôi đã trở nên thông minh hơn, tôi đã sao chép tất cả các tài liệu anh để trong két sắt."  

 

Trong mắt Hình Mặc lóe lên một tia kinh ngạc.  

 

"Đừng ngạc nhiên, anh chưa bao giờ che mật mã trước mặt tôi."  

 

Tôi nở nụ cười như không cười nhìn anh ta, "Tôi yêu anh thật, nhưng không yêu đến mức chấp nhận chịu khổ vì anh mà ngồi tù. Anh biết đấy, tôi được nuông chiều từ bé, không chịu khổ được."  

 

"Quan trọng nhất là, đồng phục tù nhân xấu quá, không hợp với tôi."  

 

"Tôi đã thiết lập một hệ thống gửi email tự động, cứ bốn mươi ngày phải hủy một lần. Nếu có chuyện gì xảy ra với tôi mà tôi không hủy gửi, những email này sẽ tự động được gửi đến Viễn Sơ."  

 

Tôi nghiêng đầu nhướng mày nhìn anh ta, "Tôi có thông minh hơn so với tưởng tượng của anh không?"  

 

"Tôi đã cho anh cơ hội rồi, là anh không nắm bắt thôi."  

 

Nhân lúc anh ta sững sờ, tôi nhanh chóng cúi xuống, cầm lấy khẩu s ú n g giấu sau rèm cửa, hai tay nâng s.ú.n.g chĩa về phía anh ta, "Đây là khẩu s ú n g anh giấu trong ngăn bí mật trên bàn rửa mặt."  

 

Chúng tôi nhìn nhau một lúc, bầu không khí trong phòng ngày càng trở nên ngột ngạt.  

 

Hình Mặc nhíu mày, ánh mắt thoáng qua một tia đen tối, "Em biết dùng s ú n g không? Tay em dùng để vẽ tranh, làm sao có thể dùng s.ú.n.g được?"  

 

"Tiểu Nhiễm, đặt s ú n g xuống, em sẽ làm tổn thương chính mình đấy."  

 

Tôi xoay cổ tay một chút, "Hồi nhỏ tôi bị mẹ ép học b.ắ.n s ú n g, không ngờ hôm nay lại có dịp dùng đến."  

 

Nòng s ú n g nhắm thẳng vào trán anh ta, tôi l.i.ế.m môi, mỉm cười nhìn anh ta.  

 

Hình Mặc nhìn chằm chằm vào tôi, giọng nói dịu dàng vang lên, "Tiểu Nhiễm, anh không đáng để em bẩn tay đâu."  

 

"Tôi không b ắ n anh một phát, thì không xứng với những ngày tháng khổ cực tôi đã phải chịu ở đây!"  

 

Đừng nín thở, nín thở đồng nghĩa với suy nghĩ cũng ngừng lại, hãy thở đi! Lâm Nhiễm!  

 

Tôi nghe thấy tiếng trực thăng bên ngoài cửa sổ.  

 

Chính giữa trán Hình Mặc phản chiếu một chấm đỏ, cuối cùng tôi thở dài một hơi.

 

Tôi hơi đánh cược, cược rằng hôm nay Tịch Bạch có thể tìm thấy tôi hay không.  

 

Nếu không liều một chút, thì rủi ro sẽ càng lớn hơn.  

 

Nòng s ú n g từ từ trượt xuống vài phân, nhắm thẳng vào đùi của Hình Mặc.  

 

Ngay lúc Tịch Bạch đạp cửa xông vào, ánh mắt tôi và anh ấy chạm vào nhau. 

 

Tôi khẽ nháy mắt một cái, bóp cò s ú n g, viên đ ạ n b ắ n trúng vào chân Hình Mặc.

 

Tôi đã nói rồi, không b ắ n một phát thì không xứng với những gì tôi đã phải chịu đựng ở đây.  

 

Tôi dùng chút sức lực cuối cùng để kìm nén nước mắt dâng trào, trước mắt tối sầm lại, tôi ngất đi.

 

Loading...