Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

NUÔNG CHIỀU - Chương 10

Cập nhật lúc: 2024-09-09 21:51:45
Lượt xem: 1,642

25.  

Sau khi tỉnh dậy, tôi không muốn cho bất kỳ ai đến gần mình, ngay cả bố tôi đến thăm cũng bị tôi đuổi ra ngoài.  

 

Mỗi ngày chỉ có bác sĩ là được phép vào tiêm t h u ố c và thay băng cho tôi.  

 

Một tuần sau, Tịch Bạch tìm thấy tôi trong phòng tắm, lúc đó tôi đang run rẩy trốn trong góc bồn tắm.  

 

Tịch Bạch dùng khăn tắm quấn chặt lấy cơ thể ướt sũng của tôi, một tay anh nắm chặt lấy tay tôi.  

 

Khoảnh khắc anh nắm lấy tay tôi, tôi theo phản xạ, rụt tay lại.  

 

Môi Tịch Bạch run rẩy, khuôn mặt đầy lo lắng.  

 

Tôi biết lúc này lẽ ra mình nên nắm lấy tay anh ấy, nhẹ nhàng an ủi anh, nói rằng tôi không sao, tôi ổn.  

 

Nhưng tôi không làm được, tôi có rất nhiều sao, tôi chẳng ổn chút nào.  

 

Tôi rút tay lại, khẽ nói: "Đừng chạm vào em."

  

Tôi không dám ngẩng đầu nhìn Tịch Bạch, nước mắt rơi trên mu bàn tay, tôi nhắm mắt rồi lại mở ra, cố gắng kìm nén những cảm xúc phức tạp trong lòng.  

 

"Có người chạm vào em, em sẽ sợ."  

 

Nước mắt không thể kiểm soát được mà rơi xuống, những ký ức về những ngày tháng đó lại ùa về, tầm nhìn của tôi bị bóng tối xâm chiếm.  

 

"Tịch Bạch, em khó chịu quá..."  

 

Tôi ôm chặt lấy đầu gối, hơi ngẩng đầu lên, mong nước mắt sẽ chảy ngược trở lại, nhưng nước mắt lại càng ra nhiều hơn.

 

Ánh mắt của Tịch Bạch từ đau lòng dần chuyển sang cảm giác tội lỗi.  

 

Bàn tay anh nắm chặt lấy mép bồn tắm, các ngón tay trắng bệch, nghiến chặt răng, giọng nói đầy sự giằng xé và đau đớn, "Tiểu Nhiễm, xin lỗi, là tại anh đã không tìm được em sớm hơn."  

 

Cuối cùng tôi không thể kìm nén được nữa mà bật khóc nức nở.  

 

Tất cả sự ấm ức, sợ hãi, tuyệt vọng đều được trút ra vào lúc này.

 

26.  

Hình Mặc bị còng tay, khi nhìn thấy tôi, anh ta khẽ nhếch môi, không có biểu cảm gì.  

 

Sau khi ngồi xuống, anh ta chằm chằm vào tôi, còn tôi thì bình thản nhìn lại anh ta.  

 

Tôi hơi ngẩng cằm lên, giọng điệu điềm tĩnh, "Hứa Hoài đã bị người của tôi bắt lại trước khi lên thuyền trốn đi rồi."  

 

Nghe vậy, khóe môi Hình Mặc hơi giật giật, một tia cười nhạt hiện lên trong mắt anh ta, anh ta cười khẩy một tiếng, "Lâm Nhiễm, đúng là anh đã đánh giá thấp em rồi."  

 

Hứa Hoài là cánh tay đắc lực của anh ta, biết tất cả mọi chuyện của anh ta.  

 

"Cậu ta nói với tôi rằng khi ở Anh, anh đã nuôi tám cô gái, tất cả đều được anh đào tạo kỹ lưỡng để làm quà tặng cho người khác, Giang Uyển cũng là một trong số đó."  

 

Yết hầu của Hình Mặc khẽ động, anh ta hắng giọng rồi nói: "Giang Uyển là người xuất sắc nhất trong số họ, nhưng cô ta lại nảy sinh ý định không nên có, cô ta dám trèo lên giường của anh, lại còn muốn sinh con của anh. Từ khoảnh khắc cô ta có suy nghĩ đó, cô ta đã mất đi giá trị của mình."  

 

"Vậy nên anh đã c h ô n s ố n g cô ta."  

 

Anh ta cười nhạt một tiếng, "Sự bất hạnh của con người đều bắt nguồn từ việc họ không chịu an phận ở yên trong căn phòng mà họ đáng lẽ phải ở."  

 

Tôi hỏi ngược lại: "Cũng giống như anh sao?"  

 

"Anh thật sự sợ cô ta sẽ ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa chúng ta sao?"  

 

"Thứ anh sợ hơn cả là sợ bố anh sẽ biết chuyện Giang Uyển mang t h a i, bởi vì mẹ anh cũng đã trèo lên giường của bố anh bằng cách đó, từ đó sinh ra anh."  

 

Anh ta cau mày, đường nét xương hàm siết chặt, trong đôi mắt lóe lên sự lạnh lẽo đáng sợ.  

 

Đây chính là nỗi đau của Hình Mặc, thân thế nhục nhã của anh ta là bóng ma mà cả đời anh ta không thể thoát khỏi.  

 

Một lúc lâu sau, anh ta thở dài, hai tay đan vào nhau, ánh mắt lơ đãng.  

 

Anh ta đổi tư thế, xoay nhẹ cổ, sau đó lơ đễnh liếc nhìn tôi một cái.  

 

"Anh đã trả giá rất nhiều để có được thành tựu như ngày hôm nay, còn nhiều hơn những gì em tưởng tượng."  

 

Tôi gật đầu, nhìn anh ta bằng ánh mắt tán thưởng, nhưng giọng điệu thì đầy khinh miệt, "Năm mười tuổi anh mới được đón về nhà họ Hình, nếu không phải anh trai anh gặp t a i n ạ n, làm gì có chuyện một đứa con riêng như anh có thể trở thành người thừa kế nhà họ Hình."  

 

"Nhà họ Hình sẽ không đến cứu anh đâu, anh trai anh đã tỉnh rồi."  

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nuong-chieu/chuong-10.html.]

"Vì thái tử thật đã tỉnh lại, nên đứa con riêng như anh không còn bất kỳ giá trị lợi dụng nào nữa."  

 

"Anh vừa mới vào đây được một tháng thì anh trai anh tỉnh dậy. Anh đã để Hứa Hoài tiêm t h u ố c cho anh trai anh, khiến anh ta không thể tỉnh lại. Hình Mặc, anh thật sự đủ độc ác, tính kế cả anh trai mình."  

 

Anh ta dường như đoán được rằng tôi đã biết mọi chuyện, chỉ nhìn tôi thẳng vào tôi, khuôn mặt lạnh lùng cứng đờ không có bất kỳ biểu cảm nào.  

 

Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta, nói rõ ràng từng chữ, từng chữ một, "Tôi đã mang t h a i."  

 

Ánh mắt của Hình Mặc hơi d.a.o động, trong mắt lóe lên một tia sáng.  

 

"Nhưng tôi đã p  h  á  t  h  a  i rồi."  

 

Đ á n h rắn phải đ á n h bảy tấc, g  i  ế  t người phải g  i  ế  t bằng cách đ â m thẳng vào trái tim.  

 

Tôi đứng dậy, nhìn xuống anh ta, "Hình Mặc, bây giờ mỗi lần anh thở đều là nhờ vào sự nhân từ của tôi. Ở trong t ù, khi ngủ nhớ phải mở một mắt ra."

 

27.  

Khi tôi từ phòng vẽ bước ra, thấy xe của Tịch Bạch đỗ ngay trước cửa. 

 

Anh hạ cửa kính xe xuống, thò đầu ra nói với tôi: "Ra muộn thế, lên xe đi, anh tiện đường đưa em về."  

 

"Em tự lái xe rồi."  

 

"Vậy à." Anh suy nghĩ vài giây, rồi lấy từ ghế sau ra một chai r ư ợ u, ngửa cổ uống vài ngụm.  

 

Sau đó anh nghiêng đầu, giơ chai rượu lên, nhìn tôi với vẻ mặt bất lực, "Vậy em đưa anh về nhé, anh uống r ư ợ u rồi, không lái xe được."  

 

"Anh đúng là đồ vô lại!" 

 

Tôi cầm túi đ á n h anh một cái, anh cười toe toét mà không tránh né, chỉ đứng yên chịu trận. 

 

Tôi đành phải lái xe đưa anh về.  

 

Đèn trong bãi đỗ xe dưới tầng hầm mờ mờ, trong xe im ắng, Tịch Bạch dường như không hề có ý định xuống xe.  

 

Năm phút sau, tôi không nhịn được nhắc anh: "Tới nhà anh rồi."  

 

Anh "ừm" một tiếng, nhưng vẫn không có động tĩnh gì.  

 

Anh đột nhiên lên tiếng, giọng nói buồn bã: "Anh vẫn chưa nhìn đủ, đừng đuổi anh, nhìn em thêm chút nữa anh sẽ đi."  

 

Tôi hạ cửa sổ xuống, lấy hộp t h u ố c lá ra định rút một điếu.  

 

"Nhưng anh cúi đầu mãi, có nhìn em đâu."  

 

"Anh sợ không kìm được mà hôn em. Thật ra tửu lượng của anh không tốt lắm, anh muốn ở bên em nhưng lại sợ mắc sai lầm, sợ làm em buồn, nên anh đang rất cố gắng kiềm chế."  

 

Tay tôi khựng lại, rồi đẩy điếu t h u ố c trở lại hộp.  

 

Nghe anh nói, tôi mới để ý mặt anh hơi đỏ. 

 

Anh vẫn cúi đầu, môi hơi chu lên vì ấm ức.  

 

"Muộn rồi, anh còn định ngồi đây đến bao giờ nữa?"  

 

"Không biết."  

 

Tôi để ý thấy trên cổ anh nổi lên mấy nốt mẩn đỏ, "Anh bị dị ứng cồn đúng không?"  

 

Anh gật đầu, tôi thấy anh muốn gãi ngứa, vừa đưa lên cổ đã bị tôi dùng sức đập xuống, "Ngoan, đừng gãi."  

 

Anh hạ tay xuống, chu môi nhìn tôi, ánh mắt đầy vẻ trách móc, "Tiểu Nhiễm, em có xu hướng b ạ o l ự c gia đình đấy à."  

 

Anh lập tức nhếch môi, hơi nhướng mày nói: "Nhưng không sao, anh chịu đòn giỏi mà."  

 

Tôi quay vô lăng, chuẩn bị đưa anh đến b ệ n h v i ệ n, "Dị ứng cồn mà còn uống r ư ợ u, đầu anh có vấn đề à?"  

 

"Dạo này em cứ trốn anh, muốn tiếp cận em hơi khó."  

 

Tôi cầm vô lăng, liếc nhìn Tịch Bạch đang ngồi ở ghế phụ, "Bây giờ em chỉ là một mớ hỗn độn, sao anh vẫn muốn ở bên cạnh em?"  

 

Đèn giao thông phía trước vừa chuyển đỏ, anh khẽ cười, bình thản nói, "Trên người em có một thứ gì đó, rất có sức hút, dù em có thế nào, thế giới này vẫn sẽ luôn yêu thương em."  

 

Xin chào mọi người ~ đọc xong cho iem xin 1 lượt theo dõi nhé hihi

Tôi thấy anh định gãi cổ, lại đập tay anh một cái, anh lại rụt tay lại.  

 

Tôi không nói gì nữa, anh cũng im lặng.  

 

Loading...