Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

NUÔNG CHIỀU - Chương 7

Cập nhật lúc: 2024-09-09 21:50:49
Lượt xem: 1,438

17.

Đang lúc tôi chán nản nhìn mấy chương trình tạp kỹ vô bổ, chuông cửa reo lên. 

 

Tôi đi dép lê ra mở cửa, trước mắt là Hình Mặc, người như âm hồn bất tán, không chịu biến mất. 

 

"Anh mang bức tranh mà em mua đến đây." 

 

Tôi liếc nhìn nhân viên phía sau anh đang cầm bức tranh, không chút nể nang mà nói: "Tôi không cần, anh mang đi đi." 

 

Tôi cảm thấy thái dương mình bắt đầu giật giật, "Rầm" một tiếng đóng sập cửa, âm thanh vang trời. 

 

Suy nghĩ một chút, tôi lại mở cửa ra, Hình Mặc thấy tôi mở cửa nên nhếch môi cười.

 

"Anh có thấy một chiếc khăn tay màu xanh đậm không?" 

 

"Lúc về anh sẽ tìm thử, nó quan trọng lắm sao? Anh quay lại tìm cho em nhé?" 

 

Tôi gật đầu, "Nó rất quan trọng, là của Tịch Bạch." 

 

Khuôn mặt anh lập tức tối sầm lại.

 

Khi tôi định đóng cửa, anh dùng tay chặn cửa, giọng nói trầm trầm và dịu dàng: "Tiểu Nhiễm, đừng khiêu khích anh. Anh sẽ luôn có cách để em tự nguyện quay về bên anh."

 

Giọng điệu vốn ôn hòa và trầm ấm ấy khiến tôi cảm thấy rợn người.

Xin chào mọi người ~ đọc xong cho iem xin 1 lượt theo dõi nhé hihi

 

Nói xong, anh thả tay ra. 

 

Sau đó, tôi không gặp lại anh ta nữa.

 

18.

Tôi nhìn những vệt sơn còn dính trên tay, cảm thấy bực bội, nhìn Lưu Di Quân ngồi đối diện và nói: "Tháng sau có buổi đấu giá ở London, cậu có đi không? Nếu cậu đi thì chúng ta đi cùng nhau."

 

Cô ấy ngạc nhiên nhìn tôi, rồi hoang mang nói: "Đại tiểu thư, nhà cậu xảy ra chuyện lớn vậy mà cậu còn tâm trạng nghĩ đến buổi đấu giá sao?"

 

Tôi cau mày nhìn cô ấy, "Cậu nói gì cơ?"

 

Cô dừng lại vài giây, dường như đang suy nghĩ xem nên diễn đạt như thế nào, "Nhà cậu dạo này có mấy dự án gặp vấn đề, nghe nói chuỗi tài chính sắp đứt rồi."

 

Tôi siết chặt ly thủy tinh trong tay, nhớ lại câu nói cuối cùng của Hình Mặc: "Tiểu Nhiễm, anh sẽ luôn có cách để em tự nguyện quay về bên anh."

 

Tay tôi siết chặt ly đến mức quá mạnh, chiếc ly vỡ tan, mảnh vỡ cắm vào lòng bàn tay.

 

Lưu Di Quân hét lên rồi đưa tôi đến b ệ n h v i ệ n băng bó vết thương.

 

Sau khi ra khỏi b ệ n h v i ệ n, đầu óc tôi mụ mị lái xe về nhà. 

 

Khi vào khu chung cư, tôi thấy xe của Hình Mặc đang đậu dưới nhà.

 

Tôi nhanh chóng xuống xe, lấy cây gậy đánh golf từ cốp xe ra. 

 

Thấy Hình Mặc đang ngồi ở ghế lái, tôi vung mạnh cây gậy đập vào cửa kính xe.

 

"Đồ khốn nạn, hôm nay anh c  h  ế  t dưới tay tôi đi!"

 

Khi tôi bắt đầu đập vào kính chắn gió, anh ta bước xuống xe, bình tĩnh nhìn tôi.

 

Tôi ném mạnh cây gậy xuống đất, lao đến tát mạnh vào mặt anh ta. 

 

Hình Mặc hơi nghiêng đầu vì cú tát. 

 

Móng tay tôi cào vào mặt anh ta, để lại một vết đỏ.

 

Anh ta chạm nhẹ vào vết thương trên mặt, ánh mắt hơi nâng lên, lặng lẽ nhìn tôi.

 

"Hả giận rồi chứ?"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nuong-chieu/chuong-7.html.]

Tôi không kìm được lớn tiếng chất vấn anh ta: "Rốt cuộc anh muốn làm gì?"

 

"Anh đã nói rồi, anh sẽ có cách khiến em tự nguyện quay về bên anh."

 

Tim tôi đập thình thịch trong lồng ngực, nụ cười tự tin trên mặt anh ta khiến tôi suy nghĩ của tôi đông cứng lại.

 

Đầu ngón tay mát lạnh của anh ts lướt qua làn da trên cổ tôi, khiến tôi không khỏi rùng mình.

 

"Chỉ cần em quay lại bên anh, anh sẽ tha cho nhà họ Lâm."

 

"Giờ thì, em có muốn quay lại bên anh không?"

 

"Anh nằm mơ!" 

 

Ngón tay anh ta lướt qua môi tôi, lực bóp vào sau gáy tôi mạnh hơn, nụ cười trên môi anh ta biến mất, ánh mắt lạnh lẽo, "Em đã hôn Tịch Bạch ở đây, đúng không?"

 

"Anh theo dõi tôi."

 

"Đúng, từng hành động của em anh đều biết. Anh đã nói rồi, em không thể thoát được anh đâu."

 

"Em không muốn quay lại bên anh?"

 

Tôi nghiến răng nói: "Hình Mặc, anh khiến tôi thấy ghê tởm."

 

"Anh đã cho em cơ hội rồi."

 

Vừa dứt lời, tôi bị ai đó bịt mũi từ phía sau, rồi mất đi ý thức.

 

19.

Không biết đã bao lâu trôi qua, tôi mơ màng mở mắt, muốn ngồi dậy nhưng phát hiện toàn thân không có chút sức lực. 

 

Bên tai vang lên giọng nói lạnh lùng, "Đừng phí sức nữa, Tiểu Nhiễm."

 

Tôi quay đầu lại thấy Hình Mặc đang ngồi trên ghế bên cạnh giường, anh ta trầm ngâm nhìn tôi, ánh mắt u ám.

 

"Anh đã t i ê m t h u ố c tôi?"

 

Anh ta vỗ tay hai cái, "Tiểu Nhiễm của anh vẫn thông minh như thế. Để đề phòng em bỏ trốn, anh chỉ có thể làm vậy thôi."

 

"Viễn Sơ và Tịch Bạch nhất định sẽ tìm ra tôi."

 

Anh ta cười lạnh, "Đúng vậy, chắc chắn họ sẽ lùng sục khắp nơi để tìm em, nhưng em yên tâm, họ sẽ không tìm được nơi này đâu."

 

"Nơi này vốn là món quà cưới anh muốn tặng em, vì em mà anh đã mua cả ngọn núi này."

 

"Anh định n h ố t tôi ở đây làm chim hoàng yến à?"

 

"Tôi đã ở bên Tịch Bạch rồi!"

 

"Tiểu Nhiễm, anh không quan tâm, không ai yêu em nhiều như anh."

 

Tôi quay đi, không nói gì.

 

Trong ba ngày tiếp theo, mỗi ngày đều có người đến t i ê m t h u ố c cho tôi đúng giờ, bất kể Hình Mặc dỗ dành thế nào, tôi cũng không chịu ăn bất cứ thứ gì.

 

"Đừng đem sức khỏe của em ra làm trò đùa."

 

Hình Mặc bắt đầu cho người truyền dịch dinh dưỡng cho tôi. 

 

Nến thơm trong phòng lặng lẽ cháy, nhắc nhở tôi rằng thời gian cũng đang lặng lẽ trôi qua.

 

Cả căn biệt thự được trang trí theo sở thích của tôi, có người chăm sóc tôi nhưng không ai mở miệng nói một lời nào, chắc chắn là do Hình Mặc đã dặn dò họ.

 

Tôi không thể bước chân ra khỏi biệt thự, mỗi khi đến gần cửa, sẽ có năm sáu vệ sĩ chặn trước mặt nhắc tôi quay lại.

 

Họ vẫn chưa tìm ra tôi.

 

Loading...