Nữ Xuyên Không Hôm Nay Có Ổn Không Vậy? - 4+5

Cập nhật lúc: 2024-07-06 21:09:20
Lượt xem: 163

4.

Xế chiều hôm đó, phu nhân quốc công dẫn theo một đám gia đinh, khí thế hùng hổ tới tính sổ với phủ tướng quân.

“Thẩm An Bắc có một đôi chân to, làm mất hết mặt mũi tổ tiên mà còn dám bắt nạt con trai ta, thực sự là không coi ai ra gì…”

chúc tục tưng đọc truyện dui 😘 cẻm ơn tục tưng đã ủng hộ YÊU PHI HỌA QUỐC ❤️‍🔥❤️‍🔥

Cha mẹ và ta còn chưa lên tiếng, Thẩm An Nhiên đã vọt lên trước.

Nàng ấy khoanh tay trước ngực, điên cuồng xỉ vả: “Cống thoát nước nào chưa đậy kín khiến phu nhân bò ra ngoài vậy?”

“Con trai ngươi chơi bời lêu lổng, không có kiến thức thì cũng thôi đi, dù sao phủ quốc công nhà cao cửa rộng, cũng chẳng ngại nuôi thêm một phế vật.”

“Nhưng hắn không nên chạy tới phủ tướng quân sủa loạn, hơn nữa, còn muốn tỷ tỷ ta làm thiếp cho hắn? Mặt mũi hắn lớn vậy sao? Hắn đã thích chân nhỏ, ta tặng hắn một đôi thì có gì không được?”

“Phu nhân có thời gian tìm ta tính sổ, không bằng về nhà giúp hắn quấn chân nhỏ, giúp hắn đạt được ước mơ, có c.h.ế.t cũng không hối tiếc.”

Nàng ấy nói chuyện vô cùng dịu dàng nhưng lời nói lại sắc bén như dao, làm cho phu nhân quốc công tức giận trợn trắng mắt.

Cha ta liếc mắt một cái, ta vội vã kéo Thẩm An Nhiên về.

Nàng ấy gấp đến mức nói lớn tiếng: “Này, tỷ tỷ, ta còn chưa bắt đầu đâu, còn thật nhiều lời chưa kịp mắng…”

Thấy An Nhiên bị ta đè lại, lúc này, phu nhân quốc công mới thở ra một hơi, sau đó châm chọc mỉa mai: “Nhìn gia giáo phủ tướng quân các ngươi đi, dạy dỗ ra một đứa chanh chua như vậy!”

Cha ta tiện tay kéo chiếc trường thương ra đ.â.m vào chân bà ta.

Ta rút trường kiếm, hiên ngang đứng đó.

Mẹ ta nhấp một ngụm trà, sau đó đập mạnh chén trà lên bàn, lạnh lùng nói: “Phủ tướng quân luôn luôn như thế!”

“Sao vậy? Không phục thì nhào vô!”

5.

Mối hôn sự này đương nhiên là thất bại.

Cha mẹ sợ ta buồn bực, bảo Thẩm An Nhiên an ủi ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nu-xuyen-khong-hom-nay-co-on-khong-vay/45.html.]

Thẩm An Nhiên cầu còn chẳng được.

Nàng ấy lấy danh nghĩa giúp ta giải sầu, thật ra là mượn cơ hội này ăn uống thả cửa.

Nàng ấy bọc lấy chân nhỏ, đi mấy bước đã ồn ào kêu đau chân, đòi ta cõng nàng ấy.

Từ nhỏ ta đã ở quân doanh, toàn gặp đám nam nhân bỗ bã, không có sức kháng cự với nữ tử thơm thơm mềm mềm kiểu này.

Nàng ấy thường xuyên chớp chớp mắt, làm nũng một cách đáng thương, suýt nữa thì lừa hết sạch đồ cưới của ta.

Nàng ấy dựa vào lưng ta, trong miệng cũng không quên lẩm bẩm: “Tỷ tỷ, đáng lẽ nữ tử không nên bó chân.”

“Nếu không bó chân thì ta cũng có thể giống như tỷ, rong ruổi trên chiến trường, vượt nóc băng tường, cuộc sống của ta sẽ muôn màu muôn vẻ. Nhưng bây giờ, ngươi nhìn xem, ta chẳng khác nào một kẻ tàn phế.”

“Cuộc đời ta chỉ còn lại một mục đích duy nhất, đó là gả cho một nam nhân tốt.”

Sao ta lại không hiểu đạo lý mà nàng ấy nói cơ chứ?

Nhưng thói đời là vậy…

Nữ tử yếu ớt làm gì có khả năng phản kháng?

Thẩm An Nhiên vùi đầu vào n.g.ự.c ta.

“Tỷ tỷ, sẽ có cách thôi.”

“Ta sẽ giúp nữ tử đòi lại quyền lợi.”

Hệ thống lại nhảy ra ồn ào không đúng lúc: “Ngươi đến để treo nàng ta lên đánh, không phải đến diễn tỷ muội tình thâm!”

“Nàng chỉ là một nữ tử thời phong kiến, đâu có tư cách làm tỷ tỷ ngươi?”

Thẩm An Nhiên chưa bao giờ giữ thể diện cho hệ thống.

Nàng ấy há miệng ăn quả nho ta đưa tới, miệng nở nụ cười, trong lòng lại mắng: “Có tư cách hay không ta cũng gọi rồi, còn gọi vô cùng thân mật nha…”

“Liên quan gì đến hệ thống thiểu năng như ngươi?”

 

Bình luận

1 bình luận

    Loading...