Nữ thương nhân Khương Chỉ - Phần 2

Cập nhật lúc: 2024-07-07 01:08:47
Lượt xem: 264

 

2

 

Trong phòng vẫn rất yên tĩnh, thỉnh thoảng có tiếng côn trùng đêm kêu ríu rít.

 

Ta cử động cơ thể đông cứng từ lâu của mình, ngơ ngác tự hỏi Hứa Hoài Uyên thay đổi từ khi nào.

 

Trong kinh này, không ai không biết, ngày Hoài Dương Vương cưới Vĩnh Bình Quận chúa, từng thề với trời rằng cả đời này hắn chỉ biết yêu một mình Khương gia A Chỉ, đời này tuyệt đối không nạp thiếp, cả đời vĩnh viễn không phản bội.

 

Ngày đó, bao nhiêu nam nhân khinh bỉ hắn, nói hắn xúc phạm tôn nghiêm nam tử, hủy hoại thể diện quý tộc. Bọn họ nói nhà nào nam nhân tốt mà không nạp thiếp, chỉ có tiện dân bần tiện ti tiện kia mới không có phúc nạp thiếp, đường đường là Hoài Dương Vương lại phát ngôn như vậy, so với những tiện dân kia có gì khác nhau?

 

Nhưng Hứa Hoài Uyên lúc ấy thẳng thắn không sợ hãi, khơi mào chống lại vô số người: "Xem nữ tử là vật phẩm, đánh chửi, buôn bán, trao đổi, không biết nhục mà lại tự hào, các ngươi là những người phong kiến cổ hủ, làm sao có thể so sánh với ta?"

 

"Nếu ta đã thề, kiếp này chỉ chung thủy với Khương Chỉ, thì cả đời này sẽ như vậy, các người cứ yên tâm đi."

 

Lời hứa ngày xưa vẫn văng vẳng ở bên tai, từng câu từng chữ như thấm vào tim, nhưng bây giờ nghĩ lại, lại giống như là một trò đùa.

 

Trong lòng ta cảm thấy mờ mịt xa lạ, cái gọi là một đời, thì ra chỉ có ba năm sao? Đây chính là... "Một đời" trong miệng nam tử sao?

 

Cửa phòng vẫn chưa khóa chặt, Hứa Hoài Uyên đẩy vào. Ta ngẩng đầu nhìn lại, nhìn khuôn mặt ta từng thật sự yêu, trong lòng lại không có chút gợn sóng, thì ra tâm c--hết chỉ trong nháy mắt.

 

Hứa Hoài Uyên đến gần, cúi đầu, thành thạo như thường ngày đem sổ sách trên thư án của ta cẩn thận sắp xếp ngay ngắn.

 

Ta quay đầu lại, nhìn về phía bức họa trên vách tường kia, lại nhớ tới rất nhiều chuyện ngày xưa, nhớ tới tình yêu ngày xưa rõ ràng đã từng tồn tại, hiện giờ đã vỡ vụn.

 

Nhất mực tôn trọng nhau là lời khen ngợi tốt nhất đối với tình cảm phu thê, nhưng Hứa Hoài Uyên chưa bao giờ cho ta sự tôn trọng.

 

Ba năm trước, ngày đại hôn, dưới chiếc khăn trùm đầu màu đỏ rực, khuôn mặt ta lấm lem sương mù, một cây cân như ý nhấc lên phần còn lại của cuộc đời ta.

 

Khi phu thê hợp nghi lễ, ta tuân theo những hạn chế của người đời đối đối với nữ tử, chiều cao của nữ tử không thể vượt qua phu quân, nhưng khi đó, Hứa Hoài Uyên bất ngờ đưa tay ra đỡ lấy, yên lặng nâng ta di chuyển, từng chút từng chút nâng lên, cho đến khi hắn thấp hơn ta.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nu-thuong-nhan-khuong-chi/phan-2.html.]

Long Phượng hỉ nến đốt đầy phòng, ánh đèn đuốc lấp đầy khuôn mặt động lòng người của hắn, làm ta cho tới bây giờ không quên được

 

Hôm nay Hứa Hoài Uyên mặc một thân cẩm y màu đen, hắn đi tới trước mặt ta một gối ngồi xổm xuống, ngửa đầu nhìn ta, hắn muốn nắm tay ta như trước kia, nhưng ta sớm tránh đi.

 

Thần sắc hắn có chút bi thương, bàn tay dừng giữa không trung một chút, mới chậm rãi thu hồi: "Dư Uyển có thai, ta không biết sẽ như vậy, là ta có lỗi với nàng, A Chỉ, nàng tha thứ cho ta lần này, được không?"

 

Ta bình tĩnh nhìn về phía hắn: "Khi chàng ngủ với nàng ta, chàng không nghĩ nàng sẽ có thai sao? Chàng xuất chinh năm tháng, nàng mang thai đã hai tháng, như vậy, nghĩa là chúng ta mới xa nhau tới tháng thứ ba, trái tim cùng thân thể của chàng đều bẩn."

 

Hắn một tay chống đầu gối, hai vai lại nặng nề đè xuống, sống lưng đều cong cong. Ta tiếp tục hỏi hắn: "Chàng muốn làm gì?"

 

Hứa Hoài Uyên lại ngẩng đầu, thanh âm có chút chua xót: "Hài tử của nàng ấy sinh ra, phụ thân là ta, mẫu thân là nàng, Dư Uyển sẽ vĩnh viễn ở thiên viện, sẽ không xuất hiện trước mặt nàng."

 

Ta hỏi: "Đây là năm ngày suy nghĩ của chàng phải không, là cho ta câu trả lời?"

 

Hứa Hoài Uyên: "Nàng hiểu là làm một nữ tử không phải chuyện dễ dàng, huống hồ đó cũng là một sinh mệnh, ta cũng không thể dùng trượng g.i.ế.c nàng ấy."

 

Ta suy nghĩ rất lâu, nhớ lại một từ, là từ rất nhiều năm trước, Hứa Hoài Uyên dạy ta.

 

"Hiện giờ chàng đang bắt cóc đạo đức với ta sao? Bởi vì nàng ta là nữ tử, còn ta vẫn luôn hiểu làm nữ tử không dễ dàng, cho nên ta sẽ chia sẻ phu quân với nàng ta sao? Làm nữ tử, Dư Uyển không nơi nương tựa, ta có thể cho nàng ta tiền bạc, có thể thu nhận nàng ta làm việc, thậm chí có thể để cho nàng ta ta tự nuôi mình. Nữ tử không dễ dàng, không phải là lý do để nàng ta cùng cùng chàng có quan hệ cẩu hợp."

 

Mặt Hứa Hoài Uyên tái nhợt, mím môi: "Nàng nhất định phải nói khó nghe như vậy? Ta đã nói đó là một tai nạn, không phải ý định của ta. Huống hồ ta cũng đã đáp ứng nàng, sẽ không có lần sau, nàng cứ như vậy mà không thể dễ dàng tha thứ?"

 

Hai tay ta đặt trên thư án, hai mắt sáng quắc nhìn hắn: "Không thể."

 

Hắn mạnh mẽ đứng lên, dáng người nhiều năm chinh chiến cứng rắn rất cao lớn, ánh nến chiếu sáng cái bóng hỗn loạn và thường xuyên đi lại của hắn.

 

"Khương Chỉ, " Hắn xoay người nhìn ta: "Hoài Dương Vương phủ thật sự là một thiếp thất cũng không chịu được?"

 

Giờ phút này, trong lòng ta có sự thản nhiên cùng bình tĩnh chưa từng có, ta khẽ mỉm cười trả lời hắn: "Có thể dung nạp, ta cùng chàng hòa ly là được."

 

Hứa Hoài Uyên như bị lời nói của ta đ.â.m thủng, hắn dùng lòng bàn tay đập mạnh vào thành ghế, bẻ tay vịn ra làm đôi, hai mắt đỏ hoe nói: "Ở Đại Kiền này, ở kinh thành này, phàm là nam tử nhà ai không thể nạp thiếp? Tại sao một mình ta không thể làm được? Nàng đi hỏi thăm xem có chủ mẫu nhà ai ghen tuông như nàng!"

Bình luận

0 bình luận

    Loading...