Nữ thương nhân Khương Chỉ - Phần 1

Cập nhật lúc: 2024-07-06 20:02:25
Lượt xem: 177

1

 

Mùa hè nóng bức, những viên đá trong khối băng đã tan thành nước, cửa sổ hé mở, làn gió mát mang theo mùi lá sen từ từ thổi vào nhà.

 

Ta cúi đầu gảy bàn tính thật nhanh, nhất thời không rảnh lo lắng cho hắn.

 

"Vương phi," Tuyết Nhân, tỳ nữ bên người của ta từ bên ngoài đi vào, mắt hoe hoe đỏ: "Tiểu thư, đại phu đi thăm nàng, nói, nói nàng ngất là bởi vì đã mang thai hơn hai tháng..."

 

Tiếng lách tách của bàn im lặng trong giây lát. Tay phải của ta dừng ở giữa không trung, qua một hồi lâu mới ngẩng đầu: "Ngươi nói nàng, mang thai...".

 

Ta thử gảy bàn tính trước mắt một chút, nhưng phát hiện dù cố gắng rất nhiều cũng không nhích nổi một chút nào: "Ta biết rồi, ngươi đi xuống trước đi, ta xem sổ sách một lát."

 

"Tiểu thư..." Tuyết Nhân lau nước mắt, khóc như một ấu nhi bị người ta vứt bỏ.

 

Ta mỉm cười dịu dàng nhất có thể với nàng: "Ta không có việc gì, ngươi đi nghỉ ngơi trước đi, ngày mai ngươi phải dậy sớm để theo ta đến bố trang.” (làng dệt vải bố)

 

Cửa đóng lại, không còn tiếng động nào trong phòng nữa.

 

Khi Hứa Hoài Uyên xin thánh chỉ xuất chinh Tắc Bắc (phía bắc Vạn Lý Trường Thành), ta và hắn đã thành hôn hơn hai năm, tình cảm phu thê gắn bó và yêu nhau tha thiết.

 

Trong vòng mấy tháng hắn xuất chinh, mỗi ngày mỗi đêm ta đều nhớ nhung, lo lắng hắn ở chiến trường có bị thương hay không, ăn có đủ no hay không.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nu-thuong-nhan-khuong-chi/phan-1.html.]

 

Năm ngày trước, đại quân của Hoài Dương Vương Hứa Hoài Uyên hồi triều, ta vui hơn bất cứ ai, từ sớm đã mang theo người chờ ở trước cửa Vương phủ. Quân của vương triều chậm rãi đi ngang qua trước cửa Vương phủ, chỉ để lại Hứa Hoài Uyên cùng mấy thân tín.

 

Ta nhìn một chiếc xe ngựa không biết xuất hiện từ khi nào, có chút nghi hoặc nhìn hắn.

 

Hứa Hoài Uyên theo bản năng né tránh ánh mắt của ta, đưa tay về phía xe ngựa, một bàn tay ngọc trắng mịn màng khoác lên lòng bàn tay hắn, từ trong xe ngựa một vị nữ tử xa lạ bước ra. Đó là "nàng".

 

Nàng nâng đôi mắt rụt rè nhìn lên, mím môi liếc nhanh về phía ra, sau đó sợ hãi trốn về phía sau Hứa Hoài Uyên.

 

Hai tay ta rũ xuống có chút run rẩy, đôi mắt nhìn chằm chằm Hứa Hoài Uyên, hắn nhìn về phía ta, chỉ nói: "Vị cô nương này cứu ta, nàng ấy không có chỗ nào để đi, cho nên ta nghĩ, mang nàng ấy về Vương phủ làm bạn với nàng."

 

Lớp vải chắn nhục nhã kia không ai dám vạch trần trước, ta chất vấn: "Là làm bạn với thiếp, hay là làm bạn với chàng?"

 

Hứa Hoài Uyên dường như sợ ta gây bất lợi cho nàng ta, an bài nàng ta ở một viện hẻo lánh, ngăn cách nàng ta với ta từ xa.

 

Đêm đó, hắn vào trong phòng ta, ngồi im lặng nửa ngày, hắn mới mở miệng: "Dư Uyển cứu ta một mạng, lại là cô nữ không nơi nương tựa, ta nghĩ cho Dư Uyển một danh phận, tùy tiện để nàng ấy làm tiểu thiếp thất, coi như trong Vương phủ có thêm một người ăn cơm, ta có thể cam đoan với nàng, sẽ không có bất kỳ ảnh hưởng gì đối với phu thê chúng ta, nàng hãy tin ta, A Chỉ."

 

Ta cũng không ngẩng đầu lên, nói: "Ở Vương phủ làm nha hoàn một tháng cũng có hai lượng bạc, cũng là chỉ thêm một người ăn cơm, chàng cảm thấy sao?"

 

Hứa Hoài Uyên trầm mặc một lát, lập tức rời đi.

 

Từ ngày đó, ta chưa từng gặp qua hắn nữa, nhưng mà ngày đó, Dư Uyển đã hoàn toàn trở thành một cái gai giữa hai người chúng ta. Một khi cái gai như vậy được chèn vào, mặc dù một ngày nào đó được rút ra, cũng không thể loại bỏ đau đớn và m.á.u trong thịt.

Bình luận

0 bình luận

    Loading...