Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nữ Phụ Giàu Có Không Muốn Yêu - Chương 170

Cập nhật lúc: 2024-09-01 21:47:24
Lượt xem: 58

“Cơm nước xong xuôi rồi?”

“... Đã ăn rồi.”

 

“Cảm ơn người ta chưa?”

 

Hứa Tân Di cắn răng: “Cảm ơn rồi.”

 

“Ừm.” Dịch Dương tiếp tục cúi đầu xem tạp chí.

 

Hứa Tân Di cởi áo khoác, bóp bóp bả vai đau nhức, nhớ tới chủ biên Tiêu hôm nay trong lúc lơ đãng đã nói ra.

 

— “Thật kỳ lạ, bình thường ảnh chụp thường sẽ không cho mình xem trước, sao hôm nay lại cho mình một ít để mang về?”

 

— “Hay là chủ biên kia gạt mình? Nhưng không có khả năng mà.”

 

Dịch Dương nhướng mày: “Hôm nay quay chụp thế nào?”

 

“Cũng tạm ổn.” Nghĩ nghĩ, Hứa Tân Di dò hỏi: “Chồng ơi, hôm nay em nghe nói bên [BW] đã từng từ chối rất nhiều nam nữ minh tinh tai to mặt lớn, Hàn đại ca anh ấy lại có khả năng lớn như vậy, còn có thể đưa em lên cùng, em quả thực không dám tin.”

 

“Hàn đại ca?” Dịch Dương cười lạnh một tiếng: “Hứa Tân Di, em cũng đã gần ba mươi rồi đó? Mở miệng một câu Hàn đại ca, hai câu cũng Hàn đại ca, còn tưởng rằng mình mới mười tám à? Lời như vậy mà cũng có thể nói ra từ miệng được hả?”

 

— “Tên chó này ở không gây sự à?”

 

— “Chỉ cần mình thấy vui, mãi mãi mình sẽ mười tám! Còn anh là cái tên đàn ông già xấu xí khó ưa.”

 

“Đây dù gì cũng chỉ là tên gọi mà thôi, anh đừng nhỏ mọn như vậy chứ?”

 

“Tôi hẹp hòi? Chẳng qua tôi cảm thấy em đã lớn tuổi như vậy, có phải là nên thu liễm một chút hay không?”

 

Hứa Tân Di đưa tay nắm c.h.ặ.t t.a.y thành nắm đấm, nhịn lại suy nghĩ muốn lấy cái cây đập nát đầu chó của hắn ra, tiếp tục chủ đề chính của mình, nói ra từng bước: “Em cảm thấy rất kì lạ, hôm nay chủ biên Tiên còn cho em một phần ảnh để em mang về nữa, nhưng mấy tấm ảnh thế này thường là không được truyền ra ngoài trước, anh nói xem sao chủ biên Tiêu lại cho em mang về vậy?”

 

Dịch Dương đảo mắt nhìn tạp chí [BW], điềm nhiên như không có việc gì nói: “Không biết nữa.”

 

Hứa Tân Di tỏ vẻ bản thân mù hiểu: “Thật ra ngoại trừ Hàn Kiêu ra hình như em không còn quen biết ai khác, vậy mà có ba đại ngôn lần lượt là socola, điện thoại di động còn có một nhãn hiệu mỹ phẩm dưỡng da gì đó nữa, tận ba nhãn hiệu này cùng lúc tìm tới em, thật trùng hợp, em cảm giác sau lưng có người đang ngầm giúp đỡ em, ông xã anh nói em ai sẽ là người giúp em vậy?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nu-phu-giau-co-khong-muon-yeu/chuong-170.html.]

Bàn tay Dịch Dương đang lật sách đột nhiên chậm lại: “Làm sao tôi biết được.”

 

Hứa Tân Di suy nghĩ thật lâu, toàn bộ phòng khách chỉ còn lại âm thanh lật sách của Dịch Dương.

 

“Chẳng lẽ là…” Ánh mắt cô dần dần nhìn về phía Dịch Dương, bày ra vẻ mặt đã nhận ra gì đó.

 

Tay Dịch Dương dừng hẳn lại.

 

Dịch Dương mỉm cười: “Chắc chắn là bên phía mấy nhãn hiệu đó nhìn thấy khí chất của em tốt và dung mạo của em xinh đẹp nên tìm tới em chăng?”

 

“...” Dịch Dương trầm mặc, tiếp tục đưa tay lật tạp chí cực nhanh.

 

Người phụ nữ này lớn lên bình thường, ngược lại da mặt cũng dày quá.

 

“Chắc chắn là vậy rồi.” Hứa Tân Di tin chắc không chút nghi ngờ: “Quả nhiên, ánh mắt của quần chúng sáng như tuyết vậy.”

 

Dịch Dương quả thực không muốn tiếp tục để ý đến cô.

 

Chân Hứa Tân Di trong lúc lơ đãng đá đá phần quà cô đã mang về.

 

Ánh mắt Dịch Dương nhanh chóng chuyển xuống hộp quà, tằng hắng một cái: “Đó là cái gì?”

 

Hứa Tân Di phảng phất như mới nhớ tới, vẻ mặt tràn đầy sự ảo não: “Cái này… Là lúc em đang đi chọn quà cho Hàn Kiêu cảm thấy rất đẹp, tiện tay nên mua, mua xong mới phát hiện cái này dành cho nam, anh xem thử xem cái này anh có thể dùng hay không, nếu như không thích thì bỏ đi, dù sao cũng không quý giá lắm. Thời gian không còn sớm nữa, em đi tắm rửa nghỉ ngơi trước.” Hứa Tân Di mang quà đặt tới trước mặt hắn, đứng dậy tiến vào phòng.

 

Dịch Dương cười nhạt.

 

Mua quà cho người khác, tiện tay mua thêm một phần về cho hắn?

Thật sự cô cho rằng hắn là ve chai hay rác rưởi mà thứ gì cũng đều nhận vậy?

 

Ánh mắt Dịch Dương ngay sau đó một khắc cũng không còn đặt trên hộp quà kia nữa, đến nghĩ còn chẳng muốn nghĩ.

 

Hắn vốn là người muốn cái gì mà chẳng có, chẳng lẽ lại thiếu một món quà vặt như này?

 

Nhớ lại chiếc thắt lưng ba trăm tệ lần trước Hứa Tân Di tặng cho hắn, cái này sợ rằng cũng chẳng phải cái gì đáng tiền bằng.

 

Đều không đáng được hắn mở ra xem.

Loading...