Nữ Chính Cứu Rỗi Cút Xa Dùm!! - Chương 6:

Cập nhật lúc: 2024-07-07 15:24:14
Lượt xem: 1,218

Sau sự kiện sữa đậu nành ngày hôm đó, Trần Nhân rốt cục cũng chịu yên tĩnh vài ngày.

Trời đổ cơn mưa nhỏ, bầu trời là một mảng tối tăm mờ mịt.

Trình Ngôn đại diện trường học tham gia cuộc thi Vật lý, Trần Nhân cũng không có dịp nào để làm càn.

Tiết tự học buổi chiều, các nữ sinh trong lớp vây quanh tôi thảo luận về những kiểu quần áo và trang sức mới nhất.

"Tiểu Chi à, cậu có thể cho tớ mượn cái váy lần trước mà cậu đăng trên vòng bạn bè để mặc vào dịp sinh nhật được không?" Khuôn mặt của cô bạn cùng bàn trắng nõn mềm mại, làm nũng cũng vô cùng đáng yêu.

Tôi thấy thế liền rất vui vẻ, không nhịn được mà véo má cô ấy, cười nói: "Cậu cũng có mắt nhìn lắm đó, biết cái váy cao cấp đó có giá bao nhiêu không hả?"

"Một ngàn sáu, đúng không?" Bạn cùng bàn kéo kéo tay của tôi, "Tiểu Chi tốt bụng, đại tiểu thư của tớ, cho tớ mượn mặc đi mà!"

"Phụt haha. Chỉ một ngàn sáu thôi sao?" Trần Nhân, người đang ngồi ở một bên khác của lối đi cười thành tiếng, "Có cái váy giá một ngàn sáu thôi mà cô cũng muốn mượn sao?"

chúc tục tưng đọc truyện dui 😘 cẻm ơn tục tưng đã ủng hộ YÊU PHI HỌA QUỐC ❤️‍🔥❤️‍🔥

Những nữ sinh xung quanh liếc mắt nhìn nhau, sau đó ai nấy cười còn lớn hơn cả tiếng của Trần Nhân:

"Ha ha ha ha!"

"Cô ta đang kể câu chuyện cười nhạt nhẽo gì thế này?"

Bạn cùng bàn với Trần Nhân còn trợn mắt với cô ta, bĩu môi nói: "Là một ngàn sáu trăm vạn đó ạ, thưa bạn học chuyển trường."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nu-chinh-cuu-roi-cut-xa-dum/chuong-6.html.]

Trần Nhân ngây ngẩn cả người, trên mặt lộ ra chút xấu hổ.

Chờ sau khi lấy lại bình tĩnh, Trần Nhân lại nói với tôi:

"Một ngàn sáu trăm vạn chỉ để mua một chiếc váy, cô không cảm thấy như thế là rất lãng phí sao? Nếu như quyên góp số tiền này cho những trẻ em ở vùng núi nghèo khổ, không phải sẽ tốt hơn nhiều à?"

Vẻ mặt của cô ta vô cùng ngay thẳng chính trực, trong ánh mắt mang đầy vẻ không tán thành.

Tôi lại nhìn chằm chằm năm chữ to đùng trên đỉnh đầu Trần Nhân, nhìn rồi lại nhìn, không nói gì cả.

Tôi coi như là đã hiểu.

"Nữ chính cữu rỗi" này không chỉ có vấn đề về đầu óc, mà tam quan cũng thật sự rất kỳ lạ.

Trần Nhân bị tôi nhìn chằm chằm như thế có chút không thoải mái: "Tôi, tôi nói không đúng sao?"

"Tôi cảm thấy rất đúng đó chứ." Tôi cong cong mắt cười, gật đầu.

Trần Nhân thở phào nhẹ nhõm.

"Cho nên…" Tôi nâng cằm, "Tôi cho cậu số tiền đó nhé, bạn học chuyển trường?"

Trần Nhân nghe vậy liền trừng lớn hai mắt, có chút động lòng: "Một, một ngàn sáu trăm vạn, cứ thế cho tôi sao?"

Bình luận

20 bình luận

Loading...