Nữ Chính Cứu Rỗi Cút Xa Dùm!! - Chương 4:

Cập nhật lúc: 2024-07-07 01:15:00
Lượt xem: 1,169

Trình Ngôn có bệnh cuồng sạch sẽ rất nghiêm trọng.

Nhìn đồng phục của anh có dấu giày đen rõ ràng, tôi hơi chột dạ: "Tôi chỉ là muốn… muốn bảo anh buông cổ chân tôi ra thôi."

Tuy rằng trong lòng chột dạ, nhưng trên mặt tôi vẫn duy trì bộ dáng cao ngạo.

Tôi cố ý hung dữ nói với Trình Ngôn: "Anh có nghe thấy không thế?"

"Ừ." Giọng nói của Trình Ngôn có chút khàn khàn, "Buông em ra rồi đấy."

Anh đứng dậy, không để ý đến vết bẩn trên đồng phục, chỉ cúi đầu nhìn chiếc cốc giữ ấm lăn lóc ở gần chỗ ngồi của mình.

Trần Nhân lập tức tận dụng mọi cơ hội mà cô ta có được.

chúc tục tưng đọc truyện dui 😘 cẻm ơn tục tưng đã ủng hộ YÊU PHI HỌA QUỐC ❤️‍🔥❤️‍🔥

Cô ta nhặt chiếc cốc lên, cầm ở trong tay, nói với Trình Ngôn: "Sáng nay em mang sữa đậu nành đến cho anh, vốn dĩ là muốn cho vào trong chiếc cốc giữ ấm này của anh, nhưng mà… "

Cô ta nhanh chóng nhìn tôi một cái, điệu bộ giống như có gì đó khó nói, liền nói tiếp: "Tóm lại là, cuối cùng chiếc cốc bị rơi trên mặt đất, bị mẻ hết một góc rồi."

Trình Ngôn im lặng nhìn cô ta: "Biết rồi."

Giọng nói của anh bình thản mà từ tốn.

Trần Nhân lại rất vui mừng vì câu trả lời đó của Trình Ngôn, hai tay cầm chiếc cốc đưa cho anh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nu-chinh-cuu-roi-cut-xa-dum/chuong-4.html.]

Trình Ngôn nhận lấy chiếc cốc, giây tiếp theo, Trình Ngôn đi lướt qua cô ta, đi thẳng tới thùng rác rồi vứt chiếc cốc giữ nhiệt đi.

Trước ánh mắt ngây ngốc của Trần Nhân, Trình Ngôn vòng ra cửa sau, đi ra khỏi lớp học.

Mấy phút sau, Trình Ngôn trở lại và cầm theo một đôi giày da nhỏ tinh xảo màu đen đặt bên cạnh chân tôi, đây là đôi giày dự phòng mà tôi đặt trong phòng thay quần áo.

Trình Ngôn ngồi xổm xuống, đối diện với ánh mắt còn đang ngơ ngác của tôi: "Thay giày này."

Trần Nhân thấy thế thì tức giận đến đỏ bừng mặt, cô ta thô lỗ chỉ ngón trỏ vào tôi, lại quát tháo với Trình Ngôn đang ngồi xổm trên mặt đất: "Trình Ngôn! Anh là con ch.ó của cô ta sao?"

Trình Ngôn cúi đầu, mắt điếc tai ngơ.

Nhìn bộ dáng nôn nóng đến nỗi sắp giậm chân này của Trần Nhân, tôi nhướng mày: "Trình Ngôn, cô ta hình như cảm thấy anh rất đáng thương đó."

"Ừ, vậy thì sao?" Trình Ngôn ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt tôi, "Em nghĩ sao?"

Anh vẫn cứ thế, vẫn lạnh nhạt như mọi khi.

Tôi chớp chớp mắt, cười xấu xa: "Tôi cũng không biết nữa."

3

Hôn ước của tôi cùng Trình Ngôn được ước định từ khi chúng tôi còn bé.

Theo lý mà nói, với cái tính nết đại tiểu thư thích làm mình làm mẩy như tôi thì đoán trước sẽ không có người đàn ông nào chịu đựng được.

Bình luận

20 bình luận

Loading...