Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nội tâm của trùm trường khiến tôi bối rối - Chương 4

Cập nhật lúc: 2024-09-21 20:56:40
Lượt xem: 218

9

Không biết vì sao, tôi chẳng thể nào quên được dáng vẻ ngại ngùng của Thẩm Dục.

Haizz, thế quái nào còn thấy cậu ấy đáng yêu.

Lý Mộng dùng khuỷu tay đẩy nhẹ tôi, nhỏ giọng trêu: “Lớp trưởng của tớ, lần đầu tiên tớ thầy cậu làm việc riêng trong giờ học đấy.”

Tôi cứ nghĩ cô ấy biết tôi đang nghĩ gì, đang muốn nói qua loa cho qua đi, thì nghe thấy cô ấy nói tiếp: “Không giật được giải trong top ba của giải bóng rổ cũng không sao, dù sao đây cũng chẳng phải sở trường đặc biệt của bọn mình.”

Sở trường đặc biệt?!

“Tớ không biết sở trường đặc biệt của cậu ấy đâu, không đúng, ý tớ là cậu ấy không phải sở trường đặc biệt, tớ……”

Nói được một nửa tôi mới nhận ra mình đã lỡ nói to giữa lớp, bọ họ khiếp sợ nhìn tôi chằm chằm.

Miệng Lý Mộng há to đến mức có thể nhét vừa quả trứng gà.

“Cậu cứ sai sai thế nào ý, Hứa Hiểu cậu đang không ổn đấy.”

Giảng viên cũng từ trên bục giảng bước xuống, nhìn mặt ông chẳng biết là ông đang vui hay đang giận.

“Bạn học Hứa Hiểu, muốn giới thiệu sở trường đặc biệt của mình à? Mọi người đều hoan nghêng……”

Mẹ ơi, con có thể chuyển đến sống ở hành tinh khác không?

Qua việc này tôi cũng rút ra được một bài học, nhất định không được yêu đương, vì tình yêu sẽ ăn mòn đầu óc.

Tôi và Thẩm Dục còn chưa có cái gì, cậu ấy đã ảnh hưởng đến việc học tập của tôi rồi, chẳng may mà có cái gì, thì tôi sẽ……

Vậy nên tôi lập tức gửi tin nhắn cho Thẩm Dục, bảo sau này mình sẽ tự mình luyện tập, để không làm mất thời gian của cậu ấy.

Khung chat của Thẩm Dục cứ hiện đối phương đang nhập mãi.

Mãi một lúc lâu sau, cậu ấy mới trả lời:

【 Hứa Hiểu, cậu thích……】

10

Đến bữa tối, căn tin chật kín người, tôi và Lý Mộng bưng theo khay đồ ăn, lo không tìm được chỗ ngồi.

Cô ấy nhìn quanh một vòng, rồi kéo tôi đi về phía bên trái.

“Ngồi cùng bọn Cố Phong đi.”

Cố Phong? Có khi nào Thẩm Dục cũng ở đó không nhỉ?

Nhưng Lý Mộng chẳng cho tôi cơ hội do dư, cậu ấy đã ấn tôi xuống ghế.

Trùng hợp là cậu ấy đang ở đây thật.

Tôi ngồi đối diện Thẩm Dục, cậu ấy nhướng mày.

Nhớ đến cái icon cay đắng cuối cùng mà cậu ấy gửi lúc nãy, tôi xấu hổ đến mức muốn xoắn ngón chân.

【 Cả khay của vợ toàn là ớt, huhuhu, em ấy ghét mình thật à? 】

Tôi nhìn theo ánh mắt của Thẩm Dục, nhìn vào món gà cay gấp đôi của mình, rồi yên lặng.

Lý Mộng tưởng Thẩm Dục bị sợ do khả năng ăn cay của tôi, nên cậu ấy vỗ vai tôi kiêu ngạo:

“Hiểu Hiểu của bọn tôi, không cay thì không vui, đặc sản của quê cậu ấy là món gà cay đấy, cậu ấy có thể ăn liên tục luôn đó.”

Mặt Thẩm Dụ xị cả ra.

“Cô cũng hiểu khẩu vị của Hứa Hiểu ghê.”

Tôi: “……”

“Tôi no rồi.” Thẩm Dục ai oán liếc nhìn tôi một cái, rồi bưng khai đồ ăn đi mất.

Cố Phong thở dài, nhìn về phía cậu ấy gọi: “Mày mới ăn được có mấy miếng? Tý nữa mày còn tập chạy mà, ăn thế có sức không?”

Lý Mộng và Cố Phong bắt đầu buôn dưa: “Thẩm Dục chăm như thế á? Nghe bảo báo danh chạy 3000 m toàn bên khoa thể thao, cậu ấy không có cửa thắng đâu, thêm vào cho đủ số lượng thôi.”

Tôi ngồi bên cạnh, bất giác dỏng tai lên.

Không phải tôi muốn nghe lén đâu, mà do Cố Phong nói to thôi.

“Thằng nhóc Thẩm Dục ganh đua lắm, muốn chạy được hạng nhất cơ, để còn khoe với bạn bè.”

Cố Phong vừa nói, ánh mắt vừa vô tình cố ý liếc qua tôi.

Tôi lập tức cúi đầu, giả vờ ăn cơm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/noi-tam-cua-trum-truong-khien-toi-boi-roi/chuong-4.html.]

Cầm đũa đếm hạt cơm.

Lý Mộng nghĩ ra gì đó nói: “Hiểu Hiểu, tớ nghe bảo Vương Vân phòng bên canh ấy, vì để giảm béo mà không ăn cơm còn chạy tận 5km, cuối cùng thì tụt huyết áp, ngất xỉu ở sân thể dục, nhưng chắc Thẩm Dục không thế đâu, cậu ấy khỏe thế cơ mà.”

Cố Phong hừ nhẹ một cái: “Sao cậu biết Thẩm Dục khỏe hay không?!”

Lý Mộng khinh thường: “Do mắt tớ tốt, ai như cậu, vừa nhìn đã thấy yếu rồi.”

Cố Phong: “……”

11

Sau khi tạm biệt Lý Mộng và Cố Phong, lúc đi ngang qua cửa hàng tiện lợi, tôi có chút do dự, cuối cùng thì vẫn vào đó mua sandwich và sữa.

Thẩm Dục muốn mang vinh quang về cho lớp, thân là lớp trưởng, tôi không thể để cậu ấy tụt đường huyết được.

Lúc đến sân thể dục, sắc trời đã dần tối.

Chỉ cần liếc qua một cái, tôi đã thấy cái đầu xanh lam nổi bật của cậu ấy trong đám người.

Tôi tiến đến, cậu ấy đang nói chuyện cùng người khác, nên tôi lặng lẽ tránh sang một bên.

“Anh Dục, vì để thu hẹp khoảng cách với mấy người bên khoa thể thao, nên ngày nào anh cũng liều mạng luyện tập! Anh khiến em khóc ch..ết mất, đường đường là trùm trường còn có ý thức về danh hiệu tập thể như vậy!”

Cậu em nhỏ mời Thẩm Dục ăn hạt dẻ rang đường, Thẩm Dục chậc một cái:

“Danh hiệu tập thể liên quan gì đến tao, tao chỉ vì chị dâu của chúng mày thôi, đây là hội thao đầu tiên em ấy tham gia với vai trò lớp trưởng, nếu mà không có ai trong khoa quản lý đăng ký chạy 3000 m, thế thì chị dâu của chúng mày sẽ bị chế giễu mất!”

Thẩm Dục, cậu ấy……

Tôi siết chặt túi giấy đang cầm trong tay.

Thẩm Dục không nói gì nữa, nhưng tôi lại nghe được rõ ràng rành mạch tiếng lòng của cậu ấy:

【 Hơn nữa nếu giành được hạng nhất, có thể lên bục nhận giải, nghe bảo con gái đều thích được tỏ tình một cách trang trọng, đến lúc đấy mình sẽ tỏ thình trước mặt toàn trường, he he he……】

Tôi: “?”

Thật lòng cảm ơn nhé!

(bản gốc: 栓Q giống cách phát âm của từ Thanks you: nhưng nghĩa rộng hơn mà cư dân mạng hay dùng là mang cảm giác nói không nên lời)

Cuối cùng tôi không tự mình đưa bánh sandwich cho Thẩm Dục.

Không cần biết là do tôi không muốn trở thành kẻ ngốc mất hết mặt mũi*, hay là do muốn tập trung vào việc học, thì tôi đều nên giữ khoảng cách với cậu ấy.

(Bản gốc: Xã tử: tiếng lóng của cư dân mạng, nghĩa là bản thân trở thành kẻ ngu ngốc, mất hết mặt mũi với mọi người)

Tôi gọi bừa một bạn nam gần đó, nhờ cậu ta đưa đồ ăn cho Thẩm Dục, cũng nhờ cậu ta đừng nói là tôi đưa.

Cậu ta đồng ý rất nhanh, quay đầu đi cái đã lớn tiếng gọi: “Anh Dục, có một bạn nữ đưa cho anh này.”

Thẩm Dục thẩm chí còn chưa thèm nhìn qua: “Vứt đi.”

【 Dù vợ không ở đây, nhưng mình vẫn phải bảo vệ tấm thân trong trắng* này cho em ấy! Dù mình có ch…ết đói thì cũng không ăn! 】

(Bản gốc: Thủ thân như ngọc)

“Bộp……”

Mặt Thẩm Dục đỏ dần, nhưng vẫn nhìn chằm chằm bạn nam kia ném đồ ăn vào thùng rác.

Bạn nam kia gãi đầu, lẩm bẩm: “Mình phụ lòng lớp trưởng nhờ vả rồi.”

【 Lớp trưởng? Lớp trưởng của cậu ta cũng là lớp trưởng của mình mà? Vợ mua à??!]

【 Em ấy vẫn quan tâm mình nhỉ? Hoan hô, nhảy nhót, vô cùng vui vẻ! 】

Dưới ánh mắt khiếp sợ của bạn nam kia, Thẩm Dục đã dùng tốc độ nhanh như chớp nhặt lại túi giấy.

“Tiểu Minh, cậu làm thế là sai rồi, sao lại lãng phí đồ ăn thế!”

Tiểu Minh: “?”

Nhìn điệu cười không có tý tiền đồ nào của Thẩm Dục, ai không biết còn tưởng cậu ấy nhặt được vàng ở trong thùng rác.

Cái thằng nhóc này thật là.

Lồng n.g.ự.c tôi, tràn đầy sự ấm áp.

Khóe miệng tôi bất giác cong lên.

……

Khi đang chuẩn bị quay về thì điện thoại của tôi vang lên.

Đầu bên kia điện thoại truyền đến một giọng nói của một người đàn ông, vừa hung ác vừa nham hiểm.

Loading...