Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nội tâm của trùm trường khiến tôi bối rối - Chương 3

Cập nhật lúc: 2024-09-21 20:55:16
Lượt xem: 234

6

Buổi tối, Lý Mộng chơi game có mở mic.

Cậu ấy đang đấu đôi với Cố Phong.

“Lý Mộng này, cậu cũng đỉnh thật, toàn ném chiêu cuối vô không khí.”

“Đát Kỷ và cậu yếu y như nhau.”

“Cậu còn muốn chơi bóng rổ không vậy, bắt đầu từ ngày mai, chạy bộ cùng tớ.”

Lý Mộng lẩm bẩm: “Sao mình lại ngửi thấy mùi âm mưu nhỉ?”

Chậc.

Công thức chung rồi.

Chó nghe xong cũng phải lắc đầu.

Đúng là cùng một phòng ký túc xá.

Tôi mừng thầm trong lòng: Có lẽ nào Cố Phong? Không thể nào? Có phải là cái tôi nghĩ không nhỉ? Ba bữa cơm miễn phí? He he he.

Bỗng nhiên Lý Mộng đập bàn, nói lớn: “Cậu được đấy Cố Phong, cậu muốn khiến tớ mệt ch…ết ấy gì, để tớ không thể thi tốt hơn cậu, sau đó cậu sẽ ngồi vững chắc trên vị trí hạng nhất.”

“……” Cơm miễn phí của tôi bay mất rồi.

Tôi nghe thấy đầu bên kia, Cố Phong im lặng đến lạ.

Không hổ là Lý Mộng luôn nghĩ về sự nghiệp, tôi thực sự muốn khóc đến ch..ết mà.

“Thẩm Dục, mày tắm xong rồi hả? Mày tắm mà không rửa mặt à, bẩn thế?” Đầu bên kia chuyền đến giọng nói ghét bỏ của Cố Phong.

Sau đó đến Thẩm Dục trả lời: “Tao không rửa mặt đấy.”

Cố Phong: “Sắp xong trận rồi, chơi không?”

Thẩm Dục: “Mặt tao rất là thơm nhé.”

Cố Phong: “Mai có lớp của Ngao Bái, mày còn chưa làm bài tập, định nộp cái gì hả?”

Thẩm Dục: “Nộp mặt tao nè.”

Cố Phong, Lý Mộng, tôi: “……”

Loại trùm trường không sạch sẽ như này, có thể ném đi không?

7

“Hứa Hiểu, điều chỉnh nhịp thở và cường độ, vậy thì cậu sẽ đỡ mất sức hơn.”

Thẩm Dục mặc áo thể thao cùng quần đùi, chạy bên cạnh tôi.

Đúng vậy đó, 6 rưỡi sáng tôi đã bị gọi đến sân thể dục, để tham gia cái khóa huấn luyện thể lực ch..ết dẫm này.

【 Mình và vợ cùng nhau tắm những tia nắng đầu tiên của buổi sáng, oh yeh.】

Lại lại lại nghe thấy nữa rồi!

Tôi dùng khuôn mặt không cảm xúc nhìn về phía Thẩm Dục.

Thì chỉ thấy lấm tấm vài giọt mồ hôi trên khuôn mặt đẹp trai của cậu ấy.

Ánh nắng vàng rơi trên người cậu ấy, làm cậu ấy càng thêm chói mắt.

【 Sao vợ lại nhìn mình chằm chằm thế nhỉ? Có phải vợ cũng cảm thấy mình ngập tràn hormone đàn ông! 】

Thẩm Dục bắt đầu kéo cái tay áo vốn còn chẳng tồn tại của cậu ấy lên, khoe bắp tay săn chắc ra ngoài.

Có chút buồn cười, nhìn cậu ấy như người máy chạy bộ ấy.

“Này, Thẩm Dục, cậu chạy thế mà không mệt à?” Tôi sợ mình mà không nhắc cậu ấy nữa, thì tôi cười thành tiếng mất.

“Hả, có cõng cậu chạy thì tớ cũng không mệt, Hứa Hiểu cậu đừng có mà coi thường tớ, thể lực của tớ rất tốt đấy.”

Mặt cậu ấy có hơi ửng hồng.

【 Vợ không thích ư? Những giọt nước mắt em ấy đang cố kìm nén đã chảy ra từ miệng rồi kìa! 】

Tôi: “?”!

Tôi nhanh tay sờ lên miệng, rồi nhanh chóng lau sạch.

A di đà phật, tại tên này* đẹp trai quá, tôi không kìm lại được, tội lỗi, tội lỗi.

(Bản gốc Nam bồ tát: chỉ con trai rất đẹp)

“Sao mồ hôi lại chảy xuống tận đây thế này, ha ha ha ha.” Sân thể dục tràn ngập tiếng cười xấu hổ của tôi.

Ánh mắt Thẩm Dục nhìn tôi bỗng trở nên kỳ quái.

Tôi sực tỉnh, cậu ấy không biết tôi có thể nghe thấy tiếng lòng của cậu ấy.

Chắc tôi không bị lộ đâu nhỉ?

Cái khó ló cái khôn, tôi bảo mình khát nước, Thẩm Dục liếc nhìn tôi, một cái nhìn sâu xa, rồi cậu ấy đi lấy nước.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/noi-tam-cua-trum-truong-khien-toi-boi-roi/chuong-3.html.]

Đột nhiên có mấy nam sinh đến vây quanh Thẩm Dục, cười hi hi ha ha, họ nói khá lớn, vừa đủ để tôi nghe được.

“Anh Dục, ngầu đấy, có thể khiến lớp trường Hứa chạy cùng!”

“Chắc không chạy nổi 20 vòng đâu nhỉ? Đàn áp khí thế của lớp trưởng xuống, ai bảo cậu ta bình thường thu bài tập của chúng ta không thèm thương tiếc, hại chúng ta và anh Dục bị trượt môn!”

Tôi: “???”

Giáo viên đánh trượt nhé, không phải tôi.

Mấy người thiếu hiểu biết vừa chứ!

Mặt Thẩm Dục nhanh chóng tối sầm.

Cậu ấy bóp chặt chai nước khoáng, nước phun thẳng vào mặt mấy tên kia.

“Đừng để tao nghe thấy một từ nào để nói xấu Hứa Hiểu nữa, cậu ấy, do tao bảo kê.”

“Nếu không chúng mày sẽ giống cái chai này đấy, bùm, nổ tung đấy.”

“Bản thân không có năng lực thì thôi đi, lúc trượt còn đổi lỗi cho người khác, đúng là đ*t mẹ không biết xấu hổ.”

Cuối cùng, Thẩm Dục đạp cho bọn họ mỗi người một đạp vào mông, đá xong thì mấy người họ cong m.ô.n.g chạy mất.

Lúc Thẩm Dục đưa nước cho tôi, tôi lại nghe thấy tiếng lòng của cậu ấy:

【 Đ*t mẹ ai giống chúng nó chứ, mình không làm bài tập thì mới được nói chuyện với vợ, có được không! Mình cũng hèn mọn ghê. 】

Cậu ấy đã nói thế rồi.

Tôi cẩn thận nhớ lại.

Tôi: “Thẩm Dục, nộp bài tập.”

Thẩm Dục: “Không làm.”

Tôi: Không làm là bị trừ điểm chuyên cần, cậu sẽ bị trượt môn đấy.

Thẩm Dục: “Ừ, trừ đi.”

……

Cậu gọi hai câu đó là nói chuyện ấy hả?

Hu hu hu*, mình thật đáng ch..ết mà! (555: huhuhu)

“Hứa Hiểu, cậu mệt à?”

Thẩm Dục nhìn tôi.

“Hả, vẫn ổn á.”

“Vậy đợi gì nữa, chạy thêm hai vòng nữa, ngày đầu tiên, thử chạy 10 vòng xem thế nào.” Thẩm Dục nhìn tôi bằng ánh mắt chính trực.

【 Mình muốn để vợ thấy sự chuyên nghiệp của mình. 】

Tôi: “??!”

Cậu tốt ghê ha!

……

Đến vòng thứ 5, tôi mệt như chó, mà Thẩm Dục thì vẫn thong dong, thoải mái.

Hai cái chân vừa dài vừa thẳng của cậu ấy không ngừng đung đưa trước mắt tôi.

Đường cong cơ bắp hoàn hảo, cơ thể xinh đẹp.

Không phải do đang bị tr.a t.ấn thì tôi đã vỗ tay khen ngợi rồi.

Để trốn chạy một lát, tôi lanh mồm lanh miệng hỏi:

“Chân nào của cậu cũng dài thế à?”

Lời ra khỏi miệng, tôi mới thấy mình hỏi ngu.

Làm gì có ai hai chân không dài bằng nhau đâu.

Nhưng Thẩm Dục lại dừng lại, bằng mắt thường cũng thấy được mặt cậu ấy đang rực đỏ.

Cậu ấy bắt đầu cắn môi, ngượng ngùng.

Sau đó tôi lại nghe thấy tiếng lòng của cậu ấy.

8

【 Sao em ấy lại biết sở trường đặc biệt của mình nhỉ?! 】

Được lắm, cậu ấy thẹn thùng, chạy đi mất.

Tôi: “?”

Khi tôi bừng tỉnh ngộ, đứng trơ vơ trong gió.

Tôi đưa tay ra như meme Nhĩ Kha*:

“Ý tớ không phải như thế, này, ây? Quay lại đây!”

Loading...