Nỗi Hận Triền Miên - Chương 22

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-07-03 11:56:51
Lượt xem: 640

13

 

Ngày giỗ thứ hai của Giang Miên, trời mưa rất to.

 

Chu Du mua một bó hoa đẹp, lại mang theo một ít đồ ăn mà cô ấy thích.

 

Nhưng cô đến muộn.

 

Có người đến trước cô.

 

Hôm nay trời mưa rất to.

 

Người trên bậc thang đứng rất lâu, đến khi ướt sũng cả người, chỉ đờ đẫn nhìn chằm chằm vào người trên bia mộ.

 

Chu Du không muốn đến gần.

 

Cô ghét Khương Giác đến cực điểm.

 

Nhưng chân người đàn ông kia như mọc rễ ở trước mộ.

 

Liên tục bốn năm tiếng.

 

Bó hoa trên tay cô sắp héo rồi.

 

Người trông coi nghĩa trang trò chuyện với cô.

 

Chỉ vào bóng đen trong màn mưa, nhỏ giọng nói:

 

"Người đàn ông này thường đến, lần nào cũng đứng rất lâu, không biết trong đó chôn người thân gì của anh ta."

 

"Người không liên quan đến anh ta."

 

Chu Du lạnh lùng đáp, cầm ô, ôm hoa và đồ ăn xông vào mưa.

 

Khương Giác như nhận ra điều gì, khi cô đến gần thì quay đầu lại.

 

Người đàn ông tiều tụy, trên khuôn mặt vô cảm không phân biệt được giọt mưa và nước mắt, chỉ có đôi mắt sắp rỉ máu.

 

Chu Du đặt hoa xuống, rồi nhanh chóng, mạnh mẽ tát anh ta một cái.

 

Người đàn ông chịu một cái tát.

 

Nửa bên mặt quay sang, đỏ ửng, khóe miệng rỉ một chút m.á.u nhưng không nói gì.

 

Chu Du thu tay lại.

 

"Tôi muốn nói chuyện với Miên Miên."

 

Người đàn ông cụp mắt xuống.

 

Không nói gì quay người đi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/noi-han-trien-mien/chuong-22.html.]

Chu Du nhìn anh ta đi xa, quay đầu lại khinh bỉ.

 

"Miên Miên."

 

"Đi vào giấc mơ của anh ta nhiều hơn, hành hạ anh ta đến c h ế t đi."

 

"Đúng rồi."

 

"Nói cho em một tin vui nữa, Miên Miên."

 

"Chân Đường Sơ Nguyệt đã gãy."

 

"Cô ta không bao giờ đứng dậy được nữa."

 

Mưa vẫn không ngừng.

 

Chỉ có tiếng mưa rơi lộp độp trên bia mộ.

 

Cô gái mặt không cảm xúc nhìn thẳng về phía trước.

 

Không có màu sắc.

 

"Thôi."

 

Chu Du thở dài.

 

"Đừng đi tìm anh ta nữa."

 

Cô ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào người trong ảnh.

 

"Quên hết những chuyện này đi."

 

"Tiện thể..."

 

"Chờ chị."

 

"Kiếp sau, chị sẽ bảo vệ em."

 

14

 

Chu Du không biết.

 

Năm mười tám tuổi, sinh nhật đầu tiên của Giang Miên.

 

Cô ấy đã ước một điều ước.

 

Cô ấy hy vọng.

 

Kiếp sau, vẫn có thể làm em gái của Chu Du.

 

(Hết)

 

Bình luận

1 bình luận

  • Êu có thể đừng buồn như thế đc khum. :((((

    Ní hảo 1 tháng trước · Trả lời

Loading...