Nỗi Hận Triền Miên - Chương 21

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-07-07 21:54:55
Lượt xem: 985

8

 

Cảm giác bất lực tối hôm đó lại ập đến.

 

Chu Du đã cố gắng hết sức để cứu bông hoa mộc lan.

 

Cuối cùng vẫn héo úa trong vũng bùn đó.

 

Cô ấy đã héo tàn từ lâu rồi.

 

9

 

Ngày Giang Miên đưa cô ra sân bay, Chu Du cố nhịn không khóc.

 

Cho đến khi cô lên máy bay.

 

Trên chuyến hành trình đến xứ người.

 

Cô khóc như một đứa trẻ mười mấy tuổi.

 

Cô biết.

 

Giang Miên sẽ không sống được.

 

10

 

Thực ra mọi chuyện đều đã có điềm báo trước.

 

Nhưng khi cuộc điện thoại của Khương Giác gọi đến tay cô.

 

Cô vẫn không tránh khỏi việc sụp đổ.

 

Sống thêm vài năm nữa thì có gì tốt.

 

Hãy để cô ấy c h ế t đi.

 

Sống đau khổ như vậy.

 

Đừng giữ cô ấy lại nữa.

 

11

 

Ngày Giang Miên nhảy từ tầng mười tám xuống.

 

Chu Du ở ngay cửa.

 

Cô biết Giang Miên sẽ không muốn gặp cô ở đây.

 

Nghe thấy tiếng gào xé lòng của Khương Giác, cô nhìn thấy bóng trắng ngoài cửa sổ nhanh chóng rơi xuống.

 

Chu Du loạng choạng lao xuống cầu thang.

 

Màu trắng và màu m.á.u đan xen.

 

Chói mắt đến đau nhói.

 

Cô cẩn thận nắm lấy tay Giang Miên, cởi áo khoác che lên người đầy thương tích của cô ấy.

 

"Kiếp sau..."

 

"Chị sẽ là chị gái ruột của em..."

 

"Được không?"

 

Giang Miên không nói được nữa.

 

Nhưng Chu Du biết.

 

Cô ấy sẽ đồng ý.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/noi-han-trien-mien/chuong-21.html.]

 

12

 

Ngày Giang Miên được chôn cất.

 

Chu Du không khóc.

 

Cô trang điểm rất đẹp, đi tiễn Giang Miên lần cuối.

 

Trong nhà tang lễ có vài người.

 

Ba của Giang Miên đứng trước di ảnh của cô ấy, đờ đẫn nhìn cô ấy, không nhúc nhích.

 

Anh trai cô ấy đang nói chuyện với khách khứa.

 

Chu Du đặt một bó hoa mộc lan xuống.

 

Khi quay người, cô tình cờ nhìn thấy Đường Sơ Nguyệt.

 

Mặc váy đen, mắt đỏ hoe, tiến đến gần Giang Miên, đứng trước mặt cô ấy.

 

Giả tạo.

 

Chu Du chưa bao giờ là người dễ tính.

 

Trước đây vì em gái của cô.

 

Em gái yếu đuối như hoa, em gái luôn khiến cô rơi nước mắt, cô mới học được cách nói nhẹ nhàng.

 

Giờ Giang Miên đã đi rồi.

 

Chu Du đi giày cao gót, đá một phát vào sau chân Đường Sơ Nguyệt.

 

Đường Sơ Nguyệt đau đớn, kêu lên một tiếng, quỳ xuống trước mặt Giang Miên.

 

Mọi người trong nhà tang lễ đều nhìn về phía họ.

 

Chu Du nhìn thẳng vào mắt Khương Giác, ánh mắt khiêu khích.

 

Người đàn ông chỉ nhìn một cái, rồi cụp mắt xuống.

 

Chu Du từng làm côn đồ mấy năm.

 

Hút thuốc, trốn học, đánh nhau, cô đều đã làm.

 

Cô túm tóc Đường Sơ Nguyệt, ấn cô ta xuống, quỳ trước mặt Giang Miên, dập đầu ba cái.

 

Trán cô gái rướm máu, nước mắt lưng tròng.

 

Cô buông tay, Đường Sơ Nguyệt ngã vật xuống đất.

 

Chu Du giẫm chân lên tay cô ta, giày cao gót nghiền nát.

 

Nước mắt Đường Sơ Nguyệt rơi xuống.

 

Chu Du ngồi xổm xuống, cười khẽ.

Chúc các bé iu của Lạc đọc truyện vui vẻ 🫶🫶 đọc xong nhớ còm men nhé 🥰🥰

 

"Tôi là côn đồ."

 

"Tôi không giống Giang Miên."

 

"Cô ấy có đạo đức, tôi thì không."

 

"Đường Sơ Nguyệt."

 

"Những đau khổ mà em gái tôi phải chịu, tôi sẽ từng chút một, trả lại cho cô."

 

"Chỉ cần tôi còn sống, cô đừng hòng được yên ổn."

 

Bình luận

1 bình luận

  • Êu có thể đừng buồn như thế đc khum. :((((

    Ní hảo 2 tháng trước · Trả lời

    Loading...