Nhược Trân Bảo - Chương 9

Cập nhật lúc: 2024-07-06 22:51:25
Lượt xem: 173

23.

Vào một buổi chiều giống như bình thường khác, sau khi tan học, ta nhìn thấy Hoàng hậu đang đứng ở cổng Chiêu Hoa cung.

Bà mặc một bộ phượng bào màu đỏ tươi mà từ trước đến nay bà chưa từng mặc qua, tóc búi lên cao, đầu đội mũ phượng, đẹp giống như tiên nữ vậy.

Khi nhìn thấy bà, ta vội vàng chạy tới, nóng lòng muốn biết tình trạng sức khỏe của Hoàng hậu: “ Nương nương, người đã khỏe hơn chưa ?”

Hoàng hậu gật đầu , khen ta là đứa trẻ ngoan ngoãn,  hiếu thảo.

Ta và Thập nhất công chúa đều rất vui, chỉ có a tỷ và thái tử là trông cứ buồn thiu.

Ta cho rằng vì hai người họ bị Thái phó giao cho quá nhiều bài tập về nhà, nên ta lặng lẽ đến bên a tỷ và nói : “ A tỷ, muội giúp tỷ làm một chút xíu bài nhà về nhà nha !”

A tỷ mỉm cười nói “ được”.

Trên đường hổi cung, Hoàng hậu đột nhiên hỏi ta: “ Trân Trân, trước đây con có nói sẽ đưa bổn cung xuất cung đi chơi, bây giờ còn tính không ?”

Ta gật đầu: “Tất nhiên là có tính rồi ạ.”

Thế là ta, hoàng hậu nương nương, còn có thái tử điện hạ cùng leo lên xe ngựa ra khỏi cung.

Trên xe ngựa, Hoàng hậu nghiêm túc hỏi ta: "Trân Trân, tương lai bổn cung sẽ đi đến nơi nơi rất xa. Con có bằng lòng giúp ta chăm sóc Thái tử không?"

Thái tử không nói gì, cụp mắt xuống, không nhìn được ra cảm xúc giấu trong đôi mắt kia.

Ta nghĩ, thái tử điện hạ còn cần ta chăm sóc sao ?

Nhưng đây là điều duy nhất hoàng hậu nương nương nhờ ta, ta không muốn khiến nương nương thất vọng.

Thế là ta đáp : “ Nương nương, con bằng lòng ạ.”

Hoàng hậu nương nương khen ta quả là một đứa trẻ ngoan.

Hoàng hậu dẫn ta đến một trạch viện, bên trong rất rộng lớn, có hòn non bộ, có dòng suối nhỏ, còn có một khoảnh rừng đào, nhưng ta không thích lắm.

“Từ giờ trở đi, Trân Trân sẽ sống ở đây với thái tử có được không?”

“ Không hồi cung sao ạ ?” ta nghi ngờ hỏi.

Hoàng hậu mỉm cười, xoa  đầu ta và nói: “ Con sẽ sống ở đây một đoạn thời gian , sau đó sẽ quay về nhé.”

Trà Đào Cam Sả

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nhuoc-tran-bao/chuong-9.html.]

Ta đã đồng ý với hoàng hậu, và sẽ sống ở trạch viện này.

Ta hỏi thái tử ở đây là đâu.

Thái tử nhìn ta hồi lâu, ta còn tưởng rằng trên mặt ta có dính thứ gì đó bẩn chứ, vội vàng đưa tay lên xoa mặt. Hắn nói với ta : “ Đông cung.”

Lúc này ta mới phát hiện, mắt Thái tử điện hạ rất đỏ, giống như giây tiếp theo có thể khóc đến nơi.

Ta sợ hắn sẽ khóc nên vội vàng an ủi nói: “Điện hạ, Hoàng hậu nương nương chỉ là đi ra ngoài một chuyến, sẽ sớm quay lại thôi mà .”

Trước khi hoàng hậu rời đi, ta chợt cảm thấy rất hoảng sợ, như thể sắp mất đi một thứ gì đó quan trọng.

Ta hỏi : “ Nương nương, khi nào thì người mới quay về ? Con nhất định sẽ ngoan ngoãn đợi người về.”

Hoàng hậu ngẩng đầu nhìn đàn chim bay phía xa, chậm rãi nói với ta: “Khi nào chim nhỏ có thể bay qua được bức tường trong hoàng cung này, ta sẽ quay lại.”

Nhưng vừa dứt lời, thái tử đã đã bật khóc. Hắn đứng trước mặt ta, ta thấy những giọt nước mắt lặng lẽ rơi trên má hắn.

Phải làm sao bây giờ đây, Hoàng hậu nương nương vừa mới nhờ ta chăm sóc tốt cho hắn, nhưng bây giờ trông thái tử rất thương tâm.

Thái tử điện hạ là người dịu dàng như vậy, ta không muốn hắn khóc đâu.

Mặc dù ta không hiểu vì sao thái tử lại thương tâm như thế, nhưng ta kéo kéo áo hắn, ngẩng đầu lên hỏi: “ Điện hạ, Huynh đừng khóc có được không, Khi huynh khóc, muội thực sự không biết phải làm thế nào mới tốt.”

Gió thu thổi qua, Thái tử dùng tay lau đi nước mắt trên mặt, sau đó đáp: “Được.”

25.

Thật ra ta đã từng hỏi qua hoàng hậu nương nương, ta hỏi liệu ta có thể đón A tỷ và những người khác đến được không.

Nhưng hoàng hậu nói với ta rằng nhiệm vụ này rất khó khăn và bà chỉ có thể tin tưởng giao phó cho một mình ta thôi.

Hoàng hậu đặt nhiều hy vọng vào ta như vậy, ta chợt lo sợ rằng mình sẽ làm không tốt.

Như thể biết ta đang nghĩ gì, hoàng hậu an ủi ta và nói: “Không sao cả. Dù con có làm không tốt cũng không sao cả”.

“ Chỉ cần Trân Trân có thể ở bên cạnh thái tử, thì hắn sẽ rất vui vẻ.”

Ta gật đầu, ghi nhớ hết những lời hoàng hậu nói vào lòng.

Ta nhất định phải nuôi một con chim nhỏ, sau đó nuôi nó cho thật khỏe mạnh, cuối cùng là để nó bay ra khỏi bức tường trong cung .

Bình luận

5 bình luận

  • truyện vừa ngọt ngào vừa ấm áp vì xung quanh nữ9 có rất nhiều người yêu quý, trân trọng nàng nhưng cũng đau đớn khi từng người phải chia lìa nàng huhu. Đúng là nỗi đau tử biệt lúc nào cũng đáng sợ nhất mà. Đọc mà khóc hết nước mắt @m@

    Hương Neko 1 tháng trước · Trả lời

  • Truyện hay.

    Bachtung 1 tháng trước · Trả lời

  • Huhu đọc khóc quá chừng khóc

    Hang Nguyen 1 tháng trước · Trả lời

  • Truyện gì mà vui buồn lẫn lộn. Đớn không chịu được.

    Biow 1 tháng trước · Trả lời

  • Huhu đau khổ quá trời ơi

    Yen Le 1 tháng trước · Trả lời

Loading...