Chạm để tắt
Chạm để tắt

NHƯ DÒNG NƯỚC CHẢY QUA - Chương 06

Cập nhật lúc: 2024-08-07 18:33:09
Lượt xem: 3,780

Người trong đội khảo sát chủ yếu là nhà địa chất học.

 

Thoạt nhìn có vẻ bọn họ đều không giỏi ăn nói nhưng lại có thể chậm rãi nói ra tên từng loại đất đá, từng cọng cỏ, từng đóa hoa dại ven đường.

 

Thỉnh thoảng hài hước, mang theo chút dí dỏm.

 

Để tôi hiểu thêm về vùng Tây Bắc mênh m.ô.n.g mà lại thưa thớt người ở, sinh mệnh dồi dào, nhiệt huyết.

 

Không thể phủ nhận gia cảnh tốt và những năm được Hoắc gia bồi dưỡng làm con dâu đã cho tôi thấy được rất nhiều thứ người khác không tiếp xúc được.

 

Trước đây trong nhận thức của tôi, tôi cho rằng nếu phải ra ngoài du ngoạn một chuyến thì phải đi cùng người trong nhà mới có được niềm vui.

 

Nhưng mà giờ đây, khi tôi thả bước trên hoang mạc không thấy điểm cuối, cắm trại qua đêm ở đây. 

 

Nướng thịt dê trên than lửa, một thân cát bụi đã cho tôi thấy được bầu trời sao chói mắt.

 

Tôi biết Hoắc Khuynh sẽ tra ra được hành trình của tôi, nhưng chuyện đó đã không còn quan trọng nữa.

 

Sau khi kết thúc hành trình ở vành đai Tây Bắc, tôi đã thêm phương thức liên lạc với nhóm bạn mới quen này.

 

Vài ngày sau khi trở lại thành phố chuẩn bị đồ đạc.

 

Chúng tôi lại xuất phát đến Nepal. 

 

Khoảnh khắc leo lên đỉnh Everest, cơ thể tôi xuất hiện phản ứng rất dữ dội.

 

Thở gấp, đau đầu như muốn nứt ra.

 

Tôi còn nghĩ rằng mình phải bỏ mạng ở ngọn núi cao nhất thế giới này.

 

Nhưng nhìn ánh mặt trời ngay trên đỉnh đầu, tất cả mọi người đang hào hứng hô vang. 

 

Tôi bật khóc nức nở trong bầu không khí náo nhiệt, hỗn loạn này.

 

Mấy người trong nhóm phát hiện ra, luống cuống tay chân giúp tôi hít thở thêm oxy, cho tôi uống đồ uống có hàm lượng đường cao.

 

Còn tưởng rằng là do tôi quá khó chịu, bọn họ vội vàng dỗ dành tôi: “Ôi chao, đừng khóc mà, không có việc gì, không có việc gì cả, hàm lượng oxy trong m.á.u giảm đi nên hơi khó chịu một chút. Nhưng cô đừng sợ nhé, đã có chúng tôi ở đây rồi, cô không c.h.ế.t được đâu!”

 

“Đúng vậy, em gái à, em mới bao nhiêu tuổi cơ chứ, chắc chắn không có việc gì cả. Đoạn đường về sau còn dài lắm, thế này có nhằm nhò gì?” 

 

Tôi khóc không thành tiếng, cuối cùng cũng bị chọc cười vì khẩu âm của anh chàng người Đông Bắc kia.

 

Dưới sự trợ giúp của bọn họ, tôi đứng lên từ đống tuyết lạnh, nghênh đón ánh mặt trời phía xa xa, nghênh đón cuộc sống hoàn toàn mới của tôi. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nhu-dong-nuoc-chay-qua/chuong-06.html.]

 

Cho dù còn nhiều gông xiềng hơn nữa, con đường phía trước còn khó khăn hơn nữa.

 

Tôi cũng có thể leo lên đỉnh một mình mà, không phải sao?

 

10.

 

Sau khi trở về thành phố, tôi đã tìm lại được một số sở thích cũ.

 

Ví dụ như thể thao mạo hiểm, ví dụ như đua xe.

 

Ví dụ như nuôi một con ch.ó con mà tôi thích.

 

Trước khi đính hôn với Hoắc Khuynh, thật ra tôi là một người tích cực, năng động, luôn vui vẻ.

 

Yêu tất cả những gì đang tồn tại trên cõi đời này.

 

Chỉ là về sau, tôi còn chẳng có nổi sự tự do.  

 

Làm sao nói đến chuyện nhiệt tình yêu thương.

 

Tôi nuôi một con ch.ó lai Malta, đặt tên nó là An An.

 

Nó có bộ lông mềm mại màu caramel, đôi mắt to vô tội.

 

Mỗi lần chạy đi chạy lại, hai tai nó nảy lên như một bình gas nhỏ.

 

Chó con tốt hơn người.

 

Chó cũng hiểu nhu cầu của bạn hơn người khác.

 

Chó con không bao giờ lạnh nhạt với bạn, chó con biết bạn yêu nó nên nó cũng yêu bạn.

 

Mà lúc gặp lại Hoắc Khuynh.

 

Đó là trước cửa ngôi nhà mới của tôi.

 

Tôi đang chuẩn bị ra ngoài dắt An An đi dạo.

 

Vừa đẩy cửa ra đã thấy Hoắc Khuynh đứng ở cửa thang máy.

 

Trong tay anh, Hoắc Tự Thời đang khẩn trương nhìn chằm chằm An An trong tay tôi.

 

Loading...