Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nhiên Tâm - Chương 7

Cập nhật lúc: 2024-10-09 02:55:19
Lượt xem: 1,545

Nằm trên giường bệnh, tôi lấy điện thoại ra, quả nhiên nhìn thấy tên mình trên hot search.

#Thủ khoa ba lần thi thử suýt chút nữa bỏ lỡ kỳ thi đại học

Tớ Cuối Đầu Trước Bát Cơm, nhớ fl cho tớ nhaaa

#Chu Tân Nam Tôi là người nhà họ Chu

#Lục Tuế An thật ngầu

Cảnh tượng tôi cả người đầy m.á.u đối đầu với Chu Tân Nam bên ngoài phòng thi trước giờ thi, được treo ngay trên hot search đầu tiên.

"Trời ơi, cô ấy bị thương như vậy mà vẫn đến tham gia kỳ thi đại học."

"Cô ấy là thủ khoa đấy, lúc ở trường học đã luôn bị Chu Tân Nam bắt nạt, nếu không được tham gia kỳ thi đại học, ba năm cố gắng chẳng phải uổng phí hết sao?"

"Có ai đi điều tra nhà họ Chu này không, thật sự coi trời bằng vung à?"

Tôi tắt điện thoại, nhìn hai người trước giường bệnh.

Tô Tưởng đang thành thạo dùng d.a.o gọt vỏ táo.

Triệu Giai ngồi đối diện tôi: "Mọi người đều muốn đến thăm cậu nhưng lại sợ làm phiền cậu nghỉ ngơi nên bảo hai bọn mình đại diện."

"Không có gì nghiêm trọng, ngày mai có thể xuất viện rồi."

Tôi cử động vai và cánh tay trái bị bó bột, mỉm cười nhìn cô ấy:

"Cậu thi thế nào? Có tự tin vượt qua mình không?"

"Ai muốn vượt qua cậu chứ."

Cô ấy yên lặng nhìn tôi:

"Sao cậu có thể chắc chắn rằng, hai phóng viên đó nhất định sẽ giúp cậu?"

Cô ấy có thể hỏi câu hỏi này cũng không có gì lạ.

Triệu Giai là người ít nói nhất nhưng cũng là người nhạy bén nhất trong cả lớp 13.

Ngày hôm đó, xe của tôi và Chu Tân Nam rượt đuổi nhau đến cổng trường, tất cả phóng viên và phụ huynh đều nhìn thấy.

Nhưng trên thực tế, số người đưa tin về chuyện này rất ít.

Không ai muốn mạo hiểm đắc tội với nhà họ Chu để giúp một người đầy m.á.u bước vào phòng thi, thậm chí còn không chắc có thể làm bài thi xong hay không.

Nhưng hai nữ phóng viên trẻ tuổi dũng cảm đó thì khác.

"Bởi vì, người dũng cảm sẽ luôn dũng cảm."

"Người chính nghĩa sẽ mãi mãi chính nghĩa."

-

Kiếp trước, trường học bên cạnh chúng tôi từng xảy ra một chuyện lớn.

Một giáo sư nào đó đã gian lận trong học thuật nhiều năm, biển thủ hàng trăm triệu kinh phí nhưng lại bị hàng chục sinh viên từng được ông ta hướng dẫn liên danh tố cáo.

Người dẫn đầu chính là hai nữ phóng viên trẻ tuổi dũng cảm.

Một người tên là Hứa Nam, một người tên là Lộ Yên.

Kiếp này, khi tôi liên lạc với họ, cả hai thậm chí còn đang thực tập.

Sau khi nghe tôi nói xong kế hoạch làm lớn chuyện của mình, họ đều rất khó hiểu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nhien-tam/chuong-7.html.]

"Nếu cậu đã đoán được hắn muốn làm gì, hoàn toàn có thể tránh né nguy hiểm, không cần phải liều mình như vậy."

Trong điện thoại, giọng điệu của Hứa Nam đầy vẻ khó hiểu.

"Bởi vì, tôi không muốn chỉ tránh né hắn lần này."

Tôi cúi đầu, nhìn con d.a.o bướm đang xoay tròn trong tay, khẽ cười:

"Những người bị hắn bắt nạt đâu chỉ có mình tôi, đâu chỉ có lớp học của tôi."

"Muốn làm ầm ĩ thì phải làm một trận lớn."

-

Dư luận ồn ào rầm rộ suốt nửa tháng, đến khi điểm thi đại học được công bố thì đạt đến đỉnh điểm.

Bởi vì, tôi đã đạt được điểm thủ khoa toàn tỉnh năm nay, cao hơn gần hai mươi điểm so với kiếp trước.

Giá trị của tôi ngày càng tăng, cuối cùng nhà họ Chu buộc phải cử người có tiếng nói hơn đến đàm phán với tôi.

Cha mẹ nuôi gọi điện cho tôi, ba lần bốn lượt yêu cầu tôi phải về nhà họ Lục một chuyến.

Khoảnh khắc mở cửa nhìn thấy Chu Cẩm Vi, tôi không nhịn được bật cười.

"Chu tiểu thư, hôm đó tôi đã nói rồi, chúng ta sẽ còn gặp lại nhau."

Cô ta nhìn tôi, đôi mắt xinh đẹp kia tràn đầy tức giận, cuối cùng bị sự điềm tĩnh được giáo dục tốt thay thế.

"Lục Tuế An, nói thẳng điều kiện của cô đi."

Tôi giả vờ không biết: "Điều kiện gì?"

Cha nuôi bên cạnh đột nhiên đập bàn:

"Đừng giả ngu nữa! Lục Tuế An, cô biết điều thì dừng lại đi!"

Không cần nghĩ cũng biết, nhà họ Lục chắc chắn đã đạt được thỏa thuận gì đó với nhà họ Chu.

Mẹ nuôi cũng lạnh lùng nhìn tôi:

"Con đến nhà chúng ta từ năm mười tuổi, chúng ta đã nuôi con bao nhiêu năm, con chẳng lẽ muốn ăn cháo đá bát à?"

"Ơn?"

Tôi như nghe được chuyện cười nực cười nào đó, không nhịn được bật cười:

"Hai người nhận nuôi tôi là vì bố tôi, với tư cách là họ hàng xa của nhà họ Lục, đã c.h.ế.t vì cứu hai người. Hai người sợ nhà họ Lục bị mang tiếng vong ân bội nghĩa nên mới đến cô nhi viện đưa tôi về."

"Một mạng người, đổi lấy tám năm tôi sống như người hầu trong nhà họ Lục, cuối cùng lại thành tôi nợ hai người à?"

Tôi mất kiên nhẫn, đứng dậy khỏi ghế sofa.

Quay người vào phòng ngủ, thu dọn giấy tờ tùy thân, đeo túi đàn lên vai.

Lúc ra khỏi cửa, Chu Cẩm Vi vẫn ngồi nguyên vị trí.

Ánh mắt nhìn tôi không che giấu sự căm ghét.

Đó là ác ý muốn g.i.ế.c người diệt khẩu của kẻ bề trên đối với kẻ dưới dám cả gan xúc phạm cô ta.

Tôi mỉm cười: "Đại tiểu thư, trước khi đến đây hôm nay, chắc cô cũng đã đoán được tôi sẽ không đồng ý hòa giải rồi đúng không?"

"Tôi chỉ muốn đến xem, cô có ngu ngốc như tôi tưởng tượng hay không thôi."

Loading...