Nhiên Nhiên - Chương 8:

Cập nhật lúc: 2024-07-02 22:56:51
Lượt xem: 1,277

Ta sốt ruột: “Lúc thị tẩm ngươi không ôm người ta sao?”

Khâu Ninh Nhi đã xấu hổ đến mức lăn lộn trên giường: “Đều là người ta ôm ta, ta nào đã ôm người ta bao giờ.”

Ta ném thước dây cho Khâu Ninh Nhi, bảo nàng ấy lần sau thị tẩm thì giúp ta đo.

Khâu Ninh Nhi xoa xoa mặt đỏ ửng, hỏi ta: “Sao ngươi không tự mình đo?”

Ta đâu có ngủ chung giường với người ta.

Nhưng lời này ta không thể nói ra miệng, Khâu Ninh Nhi cũng không được.

“Tự mình đo thì tự mình đo.”

Ta nghĩ ra một kế sách hay, không cần đo trên người Hoàng thượng, đo bộ tẩm y cũ của hắn là được.

Tối hôm đó Hoàng thượng lại đến tìm ta, cũng giống như trước, cởi áo ngoài, dựa vào trường kỷ xem sách.

Ta biết cơ hội đến rồi, liền gọi cung nữ dâng trà. Ai ngờ Hoàng thượng cũng không ngẩng đầu lên nói tối nay không uống trà nữa, muốn đi ngủ sớm.

Vậy cũng không làm khó được ta, dâng trà lên đây, ta uống.

Trà được bưng lên, ta liền bưng chén trà, dịch đến bên cạnh Hoàng thượng, giả vờ cùng hắn xem một trang sách.

Sau đó, ây da, không cẩn thận, nước trà đổ lên người Hoàng thượng, khiến hắn cởi tẩm y ra là được.

Vấn đề duy nhất là ta đã đánh giá thấp thân thủ của Hoàng thượng, tay ta vừa run lên, hắn liền nhảy ra, một giọt nước cũng không dính vào.

Ta cười gượng gạo dọn dẹp tàn cục, sau đó lại rót một chén trà, tiếp tục dịch đến gần Hoàng thượng.

Hoàng thượng xem sách rất chăm chú, không muốn để ý đến ta.

Ta cắn răng, nhắm mắt lại, dứt khoát hất hết chén trà trong tay ra ngoài.

Hoàng thượng lập tức nhảy dựng lên: “Tiêu Hựu Nhiên, ngươi điên rồi!”

“Ây da, xin lỗi.” Ta vội vàng lấy khăn tay lau lên tẩm y của Hoàng thượng.

Nhưng lật tung cả trong lẫn ngoài bộ tẩm y , lại phát hiện một giọt nước trà cũng không dính vào, thân thủ này của hắn, ta cũng bái phục.

Hoàng thượng đã nhìn ra ý đồ của ta, nhướng mày nói: “Ngươi rất muốn nhìn thấy trẫm trần truồng sao?”

Ta sợ đến mức lập tức lùi lại một bước, ta không phải, ta không có, đừng nói bậy.

Ta là muốn ngươi cởi tẩm y ra, nhưng ta cũng không muốn nhìn thấy ngươi trần truồng.

Nghĩ đến đây, ta đột nhiên thấy sợ hãi, may mà Hoàng thượng thân thủ tốt, nếu không chẳng phải ta đã được nhìn thấy hắn cởi sạch trước mặt ta sao? Thật là quá xấu hổ.

Ta cười trừ, hầu hạ Hoàng thượng tiếp tục xem sách, Hoàng thượng lại nói không còn hứng thú nữa, muốn lên giường ngủ.

Được rồi, ta cũng nằm xuống trường kỷ, mở to mắt nhìn trân trân, suy nghĩ hồi lâu, trong lòng lại nảy ra một kế, ta thật sự là Gia Cát Lượng trong nữ nhân.

Vì vậy, vào đêm trăng đen gió cao này, khi Hoàng thượng ngủ say trên giường thêu của ta, ta lặng lẽ sờ đến bên giường, nhẹ nhàng vén chăn của hắn lên.

Đo xong cánh tay trái, đo cánh tay phải, đo xong hai cánh tay, đo chiều rộng vai.

Ngay lúc hai tay ta đặt lên hai bên vai hắn, Hoàng thượng bỗng nhiên mở mắt ra, nhìn thấy ta với vẻ mặt lén lút dưới ánh nến, đồng thời cũng nhận ra sợi dây trên cổ hắn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nhien-nhien/chuong-8.html.]

Động tác của ta cứng đờ.

Hoàng thượng cau mày, trầm giọng hỏi: “Ngươi đang làm gì?”

Sau đó ta liền khóc.

Ta thật sự khóc rồi, thật sự quá ủy khuất. Ta ngồi phịch xuống đất, khóc lớn.

“Thái hậu nhất định muốn ta may cho ngươi một bộ tẩm y, ta chỉ muốn đo cho ngài một chút, sao lại khó khăn như vậy?”

“Ta tiến cung rồi, ngươi lại không cần ta, lúc trước tại sao còn nhất định muốn ta tiến cung?”

“Cữu mẫu nói bà ấy sẽ thường xuyên vào thăm ta, nhưng ta tiến cung ba tháng rồi, bà ấy chỉ đến hai lần, mẫu thân ta không có cáo mệnh, căn bản không vào được cung.”

“Mỗi câu ngươi nói ta đều sợ hãi, sợ ngươi sẽ làm tổn thương Lạc Vương, làm tổn thương nhà họ Tiêu.”

Ta vừa khóc vừa nói rất nhiều, trút hết oán niệm mấy tháng qua ra ngoài.

Hoàng thượng yên lặng nghe ta trút giận xong, mới mở miệng nói: “Trẫm không có không cần ngươi.”

Ta ngẩn người, lập tức nín khóc, bởi vì ta nhìn thấy Hoàng thượng đã đứng dậy đi về phía ta, vừa đi vừa cởi cúc áo.

“Không, không, không, ta không phải có ý này…”

Ta cố gắng bò dậy muốn chạy trốn, Hoàng thượng đã cởi áo ngoài, kéo ta lại: “Ngươi muốn đo như thế nào?”

Sau đó, ta đỏ mặt đo xong số đo.

Hoàng thượng vừa mới mặc xong y phục, đã có cung nhân đến báo, nói Quách tu nghi đau bụng, sợ là sắp sinh rồi.

Quách tu nghi đã mang thai hơn chín tháng, theo như lời Hòa phi, trong hai ba tháng này, Quách tu nghi đã dùng cách này cướp Hoàng thượng đi năm sáu lần. Ngoại trừ Quý phi, Châu phi, Hòa phi ba người nàng ta không dám động đến, những người còn lại đều bị Quách tu nghi cướp hết.

Đây chẳng phải là lần thứ hai Hoàng thượng đến tìm ta, Quách tu nghi lại bắt đầu giở trò sao?

Nhưng trong lòng ta rất vui vẻ, ngươi cứ giở trò đi, ngươi cứ giở trò hết mình, ngươi cướp Hoàng thượng đi rồi, ta liền có giường lớn để ngủ!

Vì vậy ta liền mong đợi nhìn Hoàng thượng, hi vọng hắn mau chóng rời đi, ta đã không nhịn được muốn ôm lấy cái giường lớn của ta rồi.

Hoàng thượng nhìn ta một cái, mở miệng nói: “Trẫm mệt rồi, để Châu phi đi một chuyến đi.”

Cung nhân nhìn ta với ánh mắt tán thưởng, sau đó vâng dạ rời đi.

Tán thưởng cái quỷ gì? Thôi, thôi, ta cũng mệt rồi, đi ngủ, đi ngủ.

Đây là đêm thứ hai ở chung với Hoàng thượng, trong lòng ta so với lần đầu tiên yên ổn, an tâm hơn rất nhiều, ôm chăn trên trường kỷ liền ngủ say. Phải biết rằng đêm đầu tiên ta trằn trọc suốt cả đêm.

Sáng hôm sau, lúc ta tỉnh giấc trên chiếc giường lớn mềm mại thoải mái, ấm áp, Hoàng thượng đã rời đi.

Chờ đã, tại sao ta lại ngủ trên giường lớn? Tại sao trán lại hơi đau?

Ta nhảy xuống giường soi gương, trên trán nổi lên một cục u, chẳng lẽ là Hoàng thượng hỉ nộ vô thường đêm hôm qua nửa đêm thức dậy đánh ta một trận?

Ăn sáng xong, Châu phi lấy thuốc thoa thoa lên trán cho ta, kỳ thực không đau nữa, chỉ là cục u nổi lên rất rõ ràng.

Ta hỏi Quách tu nghi thế nào rồi, Châu phi nói không có việc gì, lại bảo ta gần đây nên tránh đụng chạm đến Quách tu nghi, hiện tại đứa nhỏ trong bụng nàng ta là quý giá nhất.

Buổi sáng, Khâu Ninh Nhi đến thăm ta, nhìn cục u trên trán ta, vẫn luôn cười rất e lệ, lại ra vẻ muốn nói lại thôi, học được trọn vẹn bộ dạng của Hòa phi. Cuối cùng nàng ấy cũng ấp úng hỏi ta: “Hoàng thượng có phải đặc biệt, đặc biệt thích ngươi không?”

Bình luận

6 bình luận

  • Quan ơi. Chương 18 sang chương 19 cứ thiếu thiếu gì đó. Đoạn lên Hoàng Hậu ý

    Meomei 1 tháng trước · Trả lời

    • Quan check lại raw rùi nà, vẫn edit đủ theo raw á nàng ơi, chắc mạch truyện đoạn này hơi nhanh

      Huyện Lệnh 94 1 tháng trước · Trả lời

  • Tui đọc xong phải đăng ký ngay tk để cmt. Thật sự truyện hơi ngược bởi hoàn cảnh truyện. Na8 giống kiểu mối tình đầu khó quên của nu9, còn na9 thì lại ngược lại, ảnh rất trưởng thành. Là hoàng đế nma đúng là na9 vẫn tốt với nu9 theo cách riêng để nu9 cảm nhận được 🤧.

    Vân Mộng 1 tháng trước · Trả lời

    • Đúng ùi, quan cũng tâm đắc bộ này lắm ý 🤧

      Huyện Lệnh 94 1 tháng trước · Trả lời

    • Tất cả vì lòng nghi kỵ của ông hoàng đế thôi. Nếu ông lạc vương không hiểu chuyện thì chẳng khác nào càng bị thúc ép tạo phản vì bị cướp vợ. Ông hoàng đế hên gặp được thằng em hiền lành thôi chứ gặp đứa ác thì cư xử tệ với nó trước tới khi nó cắn lại bảo oan.

      Phuongvu 1 tháng trước · Trả lời

    • Thật chứ t cũng vừa phải đk tk để cmt. Đọc khóc lòi con mắt. Khổ thân nu9 quá trời, đến đoạn bả nghĩ na8 ko cần mình nữa nó đau đớn gì đâu 🥲. Nói là yêu hoàng thượng nhưng t nghĩ là do cảm kích thôi, chứ người ta đang yêu nhau ngon lành bị chia rẽ ai chả cay, ai chả biết hai người họ yêu nhau, vì cái lòng nghi kị của ổng hay rốt cuộc ổng cũng thích nu9 rồi vì hoàn cảnh mà nẫng tay trên được. Chỉ thương nu9 thôi, nhìn tưởng hạnh phúc nhưng ko, phải t chắc t còn đi sớm hơn cả bả.

      Ngannga 1 tháng trước · Trả lời

Loading...