Nhiên Nhiên - Chương 7:

Cập nhật lúc: 2024-07-02 22:53:52
Lượt xem: 1,302

Hoàng thượng lại thản nhiên ngồi đối diện ta xem sách cả một buổi tối, hình như là “Hàn Phi Tử”.

Ta không thêu nổi nữa, liền len lén nhìn hắn. Có lẽ vì mẫu thân khác nhau nên dung mạo Hoàng thượng không giống Lạc vương, nhưng cũng rất tuấn tú, hơn nữa hắn lớn hơn Lạc vương ba tuổi, ít đi vài phần tiêu sái thoát tục, lại thêm vài phần trầm ổn, thông minh.

Hoàng thượng dường như phát hiện ta đang len lén nhìn hắn, liếc mắt nhìn rổ kim chỉ của ta, thản nhiên nói: “Trẫm từng nhìn thấy túi thơm ngươi tặng Lạc Vương, hình như không phải trình độ này.”

Đế vương chi thuật, miên lý tàng châm*, ẩn giấu sát cơ!

*"Miên lý tàng châm" là một thành ngữ tiếng Trung, được dịch từ cụm từ "綿裡藏針"

綿 (Miên): bông, vải bông, chỉ sự mềm mại, êm ái.

裡 (Lý): bên trong, ẩn giấu.

藏 (Tàng): giấu, cất giấu.

針 (Châm): cây kim, chỉ sự sắc bén, nguy hiểm.

Ghép lại, "miên lý tàng châm" mang nghĩa là giấu kim trong bông, bên ngoài mềm mỏng, ôn hòa nhưng bên trong lại ẩn chứa sự sắc bén, thâm độc, nham hiểm.

Ta giật mình, vội vàng khép nép nói: “Không, không, không, không phải tặng, là thần thiếp bán cho Lạc Vương điện hạ.”

Hoàng thượng bỗng nhiên cười một tiếng: “Trẫm biết, hai người các ngươi vẫn luôn rất thú vị.”

Đây là tình huống gì?

Gọi là “bạn quân như bạn hổ” là sao? Hoàn toàn không đoán được ý tứ trong mỗi câu nói của Hoàng thượng, ta đã không biết nên nói gì nữa.

Hoàng thượng bỏ sách xuống, duỗi người một cái, nói: “Một ngày bận rộn thật mệt mỏi, trẫm muốn đi ngủ.”

Ta vội vàng chạy đến bên giường, giả vờ phủi bụi trên chăn, sau đó cung kính nói: “Người ngủ đi.”

Hoàng thượng ngồi bên mép giường cởi giày, vừa nói với ta: “Ngày mai phong ngươi làm Tiệp dư, tự mình nghĩ một cái phong hiệu đi, sáng mai nói cho trẫm biết.”

Ta còn đang suy nghĩ câu này là có ý gì, Hoàng thượng đã lên giường, quay đầu hỏi ta: “Ngươi còn đứng bên giường trẫm làm gì?”

Rõ ràng đây là giường của ta.

Ta run rẩy nói: “Vậy thần thiếp ngủ ở đâu…”

“Trên trường kỷ kia không phải rất thoải mái sao?”

“Vậy thần thiếp có thể lấy thêm một chiếc chăn không?”

“Tự mình đi lấy.”

“Vâng.”

Ngày hôm sau, Hoàng thượng quả nhiên sáng sớm đã truyền khẩu dụ, phong ta làm Chính tam phẩm Tiệp dư, nhưng tự mình nghĩ phong hiệu gì đó thật sự quá xấu hổ, thần thiếp làm không được.

Cho nên cuối cùng vẫn là Hoàng thượng nhìn ta suy nghĩ một lúc, nói: “Vậy thì dùng chữ ‘Minh’ đi.”

Quang minh, sáng sủa…

Ây da, không tệ!

Vì vậy, ta vừa hầu hạ Hoàng thượng mặc y phục, vừa e lệ lại mong đợi hỏi Hoàng thượng tại sao lại ban cho ta chữ này.

Hoàng thượng nói: “Trẫm thấy chỉ cần cho ngươi một chút ánh mặt trời, ngươi liền rực rỡ.”

Bữa sáng là do Châu phi chuẩn bị.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nhien-nhien/chuong-7.html.]

Châu phi bận rộn gắp thức ăn, thêm canh cho Hoàng thượng, ta liền ôm Đại hoàng tử trên đùi, đút cho hắn ăn một bát sữa trứng.

Châu phi gọi Đại hoàng tử xuống, Đại hoàng tử lại ôm chặt cổ ta không chịu buông, Châu phi liền nói: “Ngoan, mau xuống, Tiệp dư nương nương phải uống thuốc rồi.”

Nói xong, cung nhân bưng một bát thuốc lên, ngửi thấy mùi thuốc, ta lập tức phản đối: “Thuốc gì vậy? Ta không uống.”

Châu phi dỗ dành như dỗ trẻ con: “Ngoan nào, uống nhanh đi, uống xong sẽ không đau nữa.”

“Ta vốn không đau mà.”

Châu phi liền sai người bưng thuốc đi, sau đó cười nói với Hoàng thượng: “Bệ hạ thật dịu dàng với Minh Tiệp dư.”

Sao đột nhiên lại bắt đầu nịnh bợ?

Ta vội vàng cười nịnh nọt phụ họa: “Phải, phải, Bệ hạ đặc biệt dịu dàng.”

Hoàng thượng dường như bị sặc, ho khan mấy tiếng, cuối cùng mới nói với ta hai chữ: “Khiêm tốn.”

Lễ sắc phong do Quý phi và Châu phi cùng chủ trì. Hoàng thượng chưa lập Hậu, chuyện hậu cung đều do Quý phi và Châu phi cùng nhau quản lý, nếu không quyết định được thì sẽ giao cho Thái hậu định đoạt.

Ta cũng tò mò hỏi Hòa phi tại sao Hoàng thượng không lập Hậu, Hòa phi ngược lại hỏi ta: “Ngươi cảm thấy ai có thể làm Hoàng hậu?”

Ta lập tức nịnh nọt: “Đương nhiên là tỷ, đường đường Tướng quốc chi nữ.”

Hòa phi lại nói: “Đừng đùa, ta lại không có con trai.”

Đúng vậy, Hòa phi chỉ có một Đại công chúa.

“Đại công chúa đã hai tuổi rồi, tỷ cố gắng sinh thêm một đứa nữa đi.”

“Trời ơi, ngươi có biết sinh con đau đến mức nào không?”

“Thôi được rồi, vậy Châu phi nương nương vừa có năng lực lại có con trai.”

“Xuất thân của nàng ấy, hiện tại đã là đỉnh cao nhân sinh rồi.”

“Vậy Quý phi thì sao? Quý phi cũng có năng lực.”

Quý phi họ Vương, là cháu gái ruột của Thái hậu.

Hòa phi nhướng mày, ra vẻ muốn nói lại thôi, thiên cơ bất khả lộ.

Mỗi lần nàng ấy có bộ dạng này, đều sẽ lập tức khơi dậy lòng hiếu kỳ bát quái của ta. Ta quấn lấy Hòa phi hồi lâu, nàng ấy mới nhỏ giọng nói: “Quý phi không thể sinh con.” Lại nói: “Nếu không ngươi cho rằng tại sao Thái hậu lại gấp gáp muốn biểu tỷ tỷ của ngươi tiến cung như vậy.”

Những chuyện còn lại không cần hỏi nữa, ngay cả Phi vị cũng không có, huống chi là Hậu vị.

Sau lễ sắc phong, ta đến Ninh Thọ cung dập đầu tạ ơn Thái hậu.

Thái hậu kỳ thực là một vị phu nhân rất uy nghiêm, nhưng từ sau khi nghe thấy Cữu mẫu gầm lên câu “Vương Thiết Nhu, bà làm người thì làm cho trọn vẹn đi”, ta liền không thể nào nhìn thẳng vào người nữa.

Ta cảm thấy Thái hậu cũng lười để ý đến ta, Quý phi ở bên cạnh nói mấy câu “Về sau phải tận tâm hầu hạ Hoàng thượng” gì đó, Thái hậu liền cho ta lui ra.

Trước khi đi, Thái hậu như nhớ ra điều gì, bà nói nghe nói ta may vá rất tốt, liền bảo ta may cho Hoàng thượng một bộ tẩm y mới.

Việc này làm khó ta rồi, chuyện khác đều là chuyện nhỏ, nhưng ta hoàn toàn không biết số đo của Hoàng thượng, tẩm y là mặc sát người, lớn quá hay nhỏ quá đều không được.

Ta lén lút đi hỏi Khâu Ninh Nhi.

Dĩ nhiên hỏi người khác cũng không thích hợp. Nói là Thái hậu bảo ta may, cũng không tốt, vốn dĩ đây là chuyện của hậu phi, còn phải đợi Thái hậu nhắc nhở, thật sự là không nên. Nhưng cũng không thể nói là ta tự mình muốn làm, vậy lại càng khiến mọi cho rằng ta đang lấy lòng Hoàng thượng.

Ai ngờ Khâu Ninh Nhi xấu hổ đến mức mặt đỏ bừng, đẩy nói mình không biết.

Bình luận

6 bình luận

  • Quan ơi. Chương 18 sang chương 19 cứ thiếu thiếu gì đó. Đoạn lên Hoàng Hậu ý

    Meomei 1 tháng trước · Trả lời

    • Quan check lại raw rùi nà, vẫn edit đủ theo raw á nàng ơi, chắc mạch truyện đoạn này hơi nhanh

      Huyện Lệnh 94 1 tháng trước · Trả lời

  • Tui đọc xong phải đăng ký ngay tk để cmt. Thật sự truyện hơi ngược bởi hoàn cảnh truyện. Na8 giống kiểu mối tình đầu khó quên của nu9, còn na9 thì lại ngược lại, ảnh rất trưởng thành. Là hoàng đế nma đúng là na9 vẫn tốt với nu9 theo cách riêng để nu9 cảm nhận được 🤧.

    Vân Mộng 1 tháng trước · Trả lời

    • Đúng ùi, quan cũng tâm đắc bộ này lắm ý 🤧

      Huyện Lệnh 94 1 tháng trước · Trả lời

    • Tất cả vì lòng nghi kỵ của ông hoàng đế thôi. Nếu ông lạc vương không hiểu chuyện thì chẳng khác nào càng bị thúc ép tạo phản vì bị cướp vợ. Ông hoàng đế hên gặp được thằng em hiền lành thôi chứ gặp đứa ác thì cư xử tệ với nó trước tới khi nó cắn lại bảo oan.

      Phuongvu 1 tháng trước · Trả lời

    • Thật chứ t cũng vừa phải đk tk để cmt. Đọc khóc lòi con mắt. Khổ thân nu9 quá trời, đến đoạn bả nghĩ na8 ko cần mình nữa nó đau đớn gì đâu 🥲. Nói là yêu hoàng thượng nhưng t nghĩ là do cảm kích thôi, chứ người ta đang yêu nhau ngon lành bị chia rẽ ai chả cay, ai chả biết hai người họ yêu nhau, vì cái lòng nghi kị của ổng hay rốt cuộc ổng cũng thích nu9 rồi vì hoàn cảnh mà nẫng tay trên được. Chỉ thương nu9 thôi, nhìn tưởng hạnh phúc nhưng ko, phải t chắc t còn đi sớm hơn cả bả.

      Ngannga 1 tháng trước · Trả lời

Loading...