Nhiên Nhiên - Chương 2:

Cập nhật lúc: 2024-07-02 22:21:28
Lượt xem: 1,395

Nhưng ta cảm thấy hắn cũng không thiệt, với tay nghề của ta, những bức tranh thêu này đều có giá trị sưu tầm, qua vài năm hẳn là còn có thể tăng giá trị.

Mấy việc tính toán này ta học được từ cha.

Tổ phụ ta hai đời làm Đế sư, Tổ mẫu là Quận chúa hoàng thất. Hai người sinh được hai nhi tử, Bá phụ là Trạng nguyên, cha ta lại là… một thương nhân.

Cũng chẳng biết cha ta di truyền từ ai, từ nhỏ đã chẳng thích đọc sách, chỉ thích xem sổ sách, một tay gảy bàn tính có thể gảy ra hoa. Cũng may Bá phụ đỗ đạt cao, kế thừa y bát của Tổ phụ, hiện nay đã làm quan đến chức Lại bộ Thượng thư, chống đỡ cho thanh danh của Tiêu gia.

Còn cha ta được ân phong chức quan nhàn hạ, không màng danh lợi, làm đủ thứ buôn bán, từ lương thực, trà, tranh chữ, đồ cổ, cái gì cũng nhúng tay vào, cả ngày vui vẻ, cũng chẳng biết lời lãi ra sao, dù sao cũng chưa từng thấy ông ấy đưa tiền về nhà, bất quá cũng không khiến gia đình phải bù lỗ.

Mẫu thân ta là con gái út trong một gia đình Hầu tước, được nuông chiều từ bé, không phải lo lắng gì, cả ngày chỉ nghĩ cách làm sao để giữ gìn nhan sắc, giữ gìn tuổi thanh xuân. Còn cha, chỉ phụ trách tìm kiếm khắp nơi các loại mỹ phẩm và bí phương dưỡng nhan cho mẫu thân, cái gì người ta dám bán, ông ấy dám mua, người ta dám nói, mẫu thân dám dùng.

Dù sao bên trên đã có phụ huynh chống đỡ, cho nên hai người cả ngày đều vô âu vô lo, vô cùng ngọt ngào hạnh phúc.

Bá phụ có hai con trai, đều đang đọc sách. Cữu cữu có một trai một gái, biểu ca đang luyện võ, biểu tỷ thì lúc nào cũng chuẩn bị để tiến cung. Tất cả bọn họ đều gánh vác sứ mệnh của gia tộc, còn lại mình ta trở thành kẻ vô dụng, vô lo vô nghĩ của thế hệ thứ hai… Không, ta cho rằng việc thêu thùa của ta vẫn có chút ích.

Thật đấy, từ sau khi kiếm được hai lượng bạc của Lạc Vương, ta đã tự tin hơn rất nhiều. Ta bắt đầu lén lút sai nha hoàn mang khăn tay, túi thơm… do ta thêu ra ngoài bán, ta tin chắc rằng, thị trường là thước đo duy nhất để kiểm nghiệm kỹ thuật.

Kết quả thì sao? Một tháng sau ta đã kiếm được hẳn mười lượng bạc.

Ta thật sự rất tự tin, tuy rằng số tiền này chưa bằng một nửa tiền tiêu vặt hàng tháng của ta, nhưng trong khắp kinh thành này còn có tiểu thư nhà ai mười bốn tuổi đã có thể kiếm được mười lượng bạc một tháng?

Vì vậy, ta lại bỏ thêm mười lượng bạc, bao một bàn lớn ở Nghênh Phụng các, hào phóng mời một đám khuê mật của ta đến dự tiệc. Nào là Hoa An quận chúa phủ Trưởng công chúa, nào là Văn Tố Tố nhà Văn Thái y, nào là Khâu Ninh Nhi nhà Bình Viễn bá…

Trên bàn tiệc, ta đắc ý vênh váo, liên tục nâng chén. Bởi vì không có trưởng bối ở đó, tất cả mọi người đều không câu nệ, vô cùng thoải mái vui vẻ.

Cho đến khi Lạc Vương đột nhiên xuất hiện ở cửa.

Các vị tiểu thư khuê các lập tức e lệ, dè dặt đứng dậy hành lễ. Ta thấy mặt của mọi người đều đỏ ửng, phỏng chừng là do uống nhiều rượu, hoặc là lo lắng vừa rồi cười nói quá lớn tiếng bị Lạc Vương nghe thấy.

Lạc Vương không có việc gì khác, chỉ là đến chào hỏi. Nghe nói chúng ta cũng ở đây, liền tiện thể thanh toán tiền rượu, nói xong liền đi mất.

Sau khi cửa nhã gian đóng lại, ta nhịn không được vỗ tay tán thưởng, thật là nghĩa khí! Biểu ca cả đời này có thể kết giao bằng hữu tốt như vậy, thật đáng giá! Quan trọng nhất là còn có dung mạo đẹp mắt như vậy!

Nói xong, không thấy ai đáp lại, ta quay đầu nhìn, thấy mặt của mọi người vẫn còn đỏ ửng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nhien-nhien/chuong-2.html.]

Khâu Ninh Nhi bỗng nhiên thần bí hỏi Hoa An quận chúa: “Ngươi ở trong cung thường xuyên đi lại, Lạc Vương cũng mười sáu tuổi rồi, có tin tức gì về việc tuyển chọn Lạc Vương phi không?”

Văn Tố Tố che n.g.ự.c nói: “Trời ơi, chỉ cần nghe thấy ba chữ ‘Lạc Vương phi’ thôi ta đã nổi hết da gà rồi, ai đời này có thể được gọi một tiếng ‘Lạc Vương phi’ thì có lập tức nhắm mắt xuôi tay cũng không còn gì hối tiếc.”

Ta cũng lập tức hóng hớt: “Thì ra mọi người đều thích Lạc Vương, ta cũng thấy hắn rất đẹp mắt.”

Hoa An quận chúa nhìn ta với ánh mắt phức tạp một hồi, rồi nói: “Túi thơm hình hoa lan trên eo Lạc Vương, có phải do ngươi thêu không?”

Ta đắc ý nói: “Đúng vậy, là ta bán…”

Đầu óc ta bỗng nhiên “oành” một tiếng, túi thơm ta bán cho Lạc Vương lúc trước thêu không phải hoa lan, túi thơm hoa lan là ta sai người mang ra ngoài thị trường bán.

Hoa An quận chúa ra vẻ đã hiểu rõ, gọi nha hoàn của ta lại: “Còn không mau nói thật?”

Nha hoàn lập tức khai ra, tác phẩm của ta trong tháng này đều không được mang ra ngoài thị trường bán, mà đều bị Lạc Vương mua hết.

Ta kinh ngạc, Lạc Vương cư nhiên sùng bái tài thêu thùa của ta đến vậy.

Hoa An quận chúa lại nói: “Tin tức ta nhận được là Lạc Vương đã có người trong lòng rồi, nhưng còn nhỏ, phải đợi hai năm nữa.” Nói rồi gõ lên đầu ta một cái: “Thì ra là nói ngươi đấy đồ ngốc!”

Ta càng thêm kinh ngạc: “Chỉ vì kỹ thuật thêu thùa tinh xảo của ta?”

Lần này đến lượt Khâu Ninh Nhi gõ lên đầu ta một cái: “Bởi vì ngươi là người đẹp nhất trong đám chúng ta đấy, đồ ngốc.”

Sau lần đó ở Nghênh Phụng các, ta lại gặp Lạc Vương hai ba lần, nhưng hiện tại mỗi lần gặp hắn, hai má ta liền nóng bừng, xấu hổ đến mức không nói nên lời. Về sau vì để tránh xấu hổ, ta chỉ có thể tìm cách tránh mặt hắn.

Cho đến ngày thất tịch.

Lễ Thất tịch là ngày lễ lớn của những người làm nữ công như chúng ta. Sáng sớm ta đã tắm gội chay tịnh, bái lạy trước tượng thêu của Chức Nữ nương nương, cầu xin Chức Nữ nương nương phù hộ cho ta, khéo tay hay làm, xưng bá giới thêu thùa kinh thành.

Buổi trưa, biểu ca đến chơi, nói thân thể biểu tỷ tỷ đã dần dần khỏe hơn, trước Trung thu có thể hồi kinh. Hắn lại hỏi ta, buổi tối ở Trường Nguyên nhai có hội đèn lồng, có đi xem không.

Đương nhiên là đi, chúng ta là những tiểu thư khuê các, rất khó có cơ hội ra ngoài đường như vậy, ai không đi người đó là kẻ ngốc.

Buổi chiều đến Trường Nguyên nhai, kỳ thực ta cũng không có hứng thú xem đèn lồng lắm, liền tìm một tửu lâu, ngồi ở vị trí gần cửa sổ ngắm nhìn mọi người.

Bình luận

6 bình luận

  • Quan ơi. Chương 18 sang chương 19 cứ thiếu thiếu gì đó. Đoạn lên Hoàng Hậu ý

    Meomei 1 tháng trước · Trả lời

    • Quan check lại raw rùi nà, vẫn edit đủ theo raw á nàng ơi, chắc mạch truyện đoạn này hơi nhanh

      Huyện Lệnh 94 1 tháng trước · Trả lời

  • Tui đọc xong phải đăng ký ngay tk để cmt. Thật sự truyện hơi ngược bởi hoàn cảnh truyện. Na8 giống kiểu mối tình đầu khó quên của nu9, còn na9 thì lại ngược lại, ảnh rất trưởng thành. Là hoàng đế nma đúng là na9 vẫn tốt với nu9 theo cách riêng để nu9 cảm nhận được 🤧.

    Vân Mộng 1 tháng trước · Trả lời

    • Đúng ùi, quan cũng tâm đắc bộ này lắm ý 🤧

      Huyện Lệnh 94 1 tháng trước · Trả lời

    • Tất cả vì lòng nghi kỵ của ông hoàng đế thôi. Nếu ông lạc vương không hiểu chuyện thì chẳng khác nào càng bị thúc ép tạo phản vì bị cướp vợ. Ông hoàng đế hên gặp được thằng em hiền lành thôi chứ gặp đứa ác thì cư xử tệ với nó trước tới khi nó cắn lại bảo oan.

      Phuongvu 1 tháng trước · Trả lời

    • Thật chứ t cũng vừa phải đk tk để cmt. Đọc khóc lòi con mắt. Khổ thân nu9 quá trời, đến đoạn bả nghĩ na8 ko cần mình nữa nó đau đớn gì đâu 🥲. Nói là yêu hoàng thượng nhưng t nghĩ là do cảm kích thôi, chứ người ta đang yêu nhau ngon lành bị chia rẽ ai chả cay, ai chả biết hai người họ yêu nhau, vì cái lòng nghi kị của ổng hay rốt cuộc ổng cũng thích nu9 rồi vì hoàn cảnh mà nẫng tay trên được. Chỉ thương nu9 thôi, nhìn tưởng hạnh phúc nhưng ko, phải t chắc t còn đi sớm hơn cả bả.

      Ngannga 1 tháng trước · Trả lời

Loading...