Nhiên Nhiên - Chương 1:

Cập nhật lúc: 2024-07-04 04:17:21
Lượt xem: 1,447

Nghe nói, ngày ban chỉ triệu ta nhập cung, Lạc Vương đã ầm ĩ từ Dưỡng Cư điện của Hoàng Đế đến Ninh Thọ Cung của Thái Hậu.

Hoàng Đế là dưỡng tử của Thái Hậu, Lạc Vương lại là hài tử do Thái Hậu thân sinh, cho nên hắn một lòng tin rằng mình có thể thắng.

Kết quả là Hoàng thượng tránh mặt không gặp, Thái hậu càng thêm tức giận, thẳng tay hất chén trà xuống đất: “Ngươi còn cố chấp như vậy, cẩn thận cái mạng nhỏ của nữ nhi nhà họ Tiêu đấy!”

Lạc Vương lúc này mới suy sụp ngã xuống.

Hắn vốn là thiếu niên phong thần tuấn lãng nhất kinh thành, được Hoàng huynh sủng ái, có mẫu hậu thiên vị, luôn là một thiếu niên kiệt xuất, thần thái phi dương.

Nhưng giờ phút này hắn mới hiểu, cho dù là vậy, hắn cũng không thể tranh giành với trời, mà Hoàng huynh của hắn chính là trời. Hắn thua rồi, cũng đồng thời thua mất cả đời ta.

Nhưng ta vẫn cảm kích hắn vì đã nguyện ý vì ta mà tranh đấu một phen.

Bởi vì hắn chính là người đã in sâu vào trong tim ta suốt ba năm qua.

Năm ta mười ba tuổi, ta đến phủ Cữu cữu chơi. Khi ấy ta mới học được chút nữ công, liền thêu một bức “Giang Nam thu nhạn đồ”. Vì mẫu thân không thích thêu thùa, không cảm thấy hứng thú với bức thêu của ta, cho nên ta vội vàng muốn mang đến cho Cữu mẫu xem. Đến hậu viện thì được Cữu mẫu đang ở hoa viên, ta liền vội vội vàng vàng chạy đến, nhào vào lòng Cữu mẫu làm nũng, khoe khoang tác phẩm của mình.

Cữu mẫu đỡ ta đứng dậy, giúp ta chỉnh trang y phục, chu môi nói: “Khách còn ở đây, lớn như vậy rồi còn đùa nghịch giống như lúc nhỏ.”

Lúc này ta mới để ý đến biểu ca cũng có mặt, bên cạnh còn có một thiếu niên có dung mạo vô cùng tuấn tú. Hắn nhìn ta cười rạng rỡ, đôi mắt sáng ngời như chứa cả một bầu trời sao.

Đây có lẽ là người đẹp nhất mà ta từng gặp trong suốt mười ba năm cuộc đời.

Cữu mẫu lại nhẹ nhàng đẩy ta một cái: “Nhanh bái kiến Lạc Vương điện hạ.”

Là một vị Vương gia trẻ tuổi, lai lịch thật lớn.

Ta hành lễ xong, giả vờ ra dáng đứng hầu hạ Cữu mẫu một bên, hết lần này đến lần khác đè nén tâm tư muốn khoe khoang xuống.

Cữu mẫu và Thái hậu đương triều là biểu tỷ muội, Lạc Vương cũng không hề kiêu ngạo, vẫn luôn gọi Cữu mẫu là “Biểu di mẫu”. Thì ra trước khi ta vào, Lạc Vương đang hỏi thăm tình hình thân thể của biểu tỷ tỷ thay cho Thái hậu nương nương.

Ta biết, Thái hậu nương nương vẫn luôn rất coi trọng biểu tỷ tỷ, phỏng chừng đến lần tuyển tú sau sẽ triệu biểu tỷ tỷ vào cung, hơn nữa ít nhất cũng phải ban cho Phi vị. Dù sao mối quan hệ thông gia với Cữu mẫu vẫn vậy, hơn nữa Cữu cữu lại là Đại tướng quân chưởng quản toàn bộ phòng vệ kinh thành, thế lực cũng không phải tầm thường.

Sau khi vào thu năm nay, biểu tỷ tỷ đột nhiên mắc phải bệnh ho khan, lúc khỏi lúc đau, Thái y đến xem xét vài lần cũng không khỏi hẳn, bởi vậy đã được Ngoại tổ mẫu đưa đến Giang Nam dưỡng bệnh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nhien-nhien/chuong-1.html.]

Nói đến Giang Nam…

Cuối cùng cũng có người nhớ tới đại tác của ta, Lạc Vương mỉm cười hỏi: “Nàng thêu bức “Giang Nam thu nhạn đồ” của Ngô Sơn Cư?”

Ta gật đầu lia lịa, quả nhiên người đẹp lòng cũng thiện lương.

Cữu mẫu rốt cuộc cũng mở bức tranh thêu của ta ra, cẩn thận ngắm nhìn một hồi, gật đầu nói: “Không tệ, rốt cuộc cũng coi như là xem được.”

Ta lập tức ôm lấy cánh tay Cữu mẫu cọ cọ, Cữu mẫu là cao thủ thêu thùa có tiếng trong kinh thành, lời nhận xét này đối với ta quả thực là một khẳng định rất lớn.

Biểu ca và Lạc Vương cũng lại gần xem, bất quá dĩ nhiên ta cũng không trông cậy hai nam nhân có thể cho ta lời bình phẩm gì.

Biểu ca nhìn nửa ngày, rốt cuộc cũng thốt ra được một câu: “Nhiên Nhiên của chúng ta quả nhiên tài giỏi, muội cũng chưa từng đến Giang Nam, vậy mà thêu cảnh non nước Giang Nam sống động như thật.”

Lạc Vương ngẩn người, lập tức cười ha hả.

Tên vô tri này… Ta không khỏi đỡ trán, Lạc Vương đã nói đây là bức “Giang Nam thu nhạn đồ” của Ngô Sơn Cư, không phải ta thêu sống động như thật, là người ta vẽ sống động như thật. Ta cũng không biết nên nói thế nào, tóm lại hôm nay người mất mặt nhất rốt cuộc cũng không phải ta rồi.

Bầu không khí nhất thời trở nên vô cùng xấu hổ, cuối cùng vẫn là Cữu mẫu lên tiếng, nói với biểu ca: “Đồ ngốc, phạt con đi tìm người đóng khung bức tranh này lại, rồi đưa cho Nhiên Nhiên.” Sau đó lại nói với ta: “Xem như đây là bức đầu tiên thêu ra hồn, con phải cất kỹ một chút.”

Ta cười hì hì đưa bức tranh thêu cho biểu ca, sau đó ra sức nháy mắt với hắn, lần này biểu ca rốt cuộc cũng có chút linh quang, kéo Lạc Vương cáo lui, để lại ta và Cữu mẫu trò chuyện cả buổi chiều về một trăm cách thêu hoa mẫu đơn.

Sau ngày hôm đó, không biết vì sao, ta luôn có thể tình cờ gặp Lạc Vương ở đủ mọi nơi. Lễ mừng thọ của Trưởng công chúa, tiệc tối Trung thu, nhã gian ở Nghênh Phụng các, trường đua ngựa của biểu Cữu cữu…

Mỗi lần hắn đều cười tủm tỉm nói với ta vài câu, không nhiều không ít, đại loại như “Gần đây lại thêu gì vậy?”, “Buổi tối đừng ăn nhiều quá dễ bị đầy bụng”, “Lễ hội đèn lồng ở Trường Nguyên tết Nguyên tiêu nàng có đi không?”

Mãi đến đầu xuân năm sau, ta mới dám khẳng định, hắn cố ý tiếp cận ta.

Nguyên nhân chính là hắn nhìn trúng tài năng thêu thùa của ta. Họa tiết ta thêu cho biểu ca trên túi thơm và bao đựng quạt quả thực là tinh xảo tuyệt luân, khiến hắn vô cùng ngưỡng mộ. Vì vậy, sau khi quanh co gần nửa năm, hắn cuối cùng cũng lấy hết can đảm hỏi ta có thể thêu cho hắn một hai món đồ hay không.

“Bằng hữu chí cốt khó cầu, tiếng đàn ai thấu lòng nhau?”

Ta đương nhiên đồng ý, dù sao lúc trước ta cũng nhận của hắn cả một gian phòng đèn lồng.

Nhưng ta dù sao cũng là cháu gái của Đế sư, cháu gái của Trạng nguyên, tiểu thư khuê các danh giá, nam nữ thụ thụ bất thân vẫn là hiểu rõ. Biểu ca là người thân, tặng bao nhiêu cũng không sao, Lạc Vương là người ngoài, vậy thì phải khác.

Vì vậy cuối cùng ta quyết định thu của hắn hai lượng bạc một món đồ.

Bình luận

6 bình luận

  • Quan ơi. Chương 18 sang chương 19 cứ thiếu thiếu gì đó. Đoạn lên Hoàng Hậu ý

    Meomei 1 tháng trước · Trả lời

    • Quan check lại raw rùi nà, vẫn edit đủ theo raw á nàng ơi, chắc mạch truyện đoạn này hơi nhanh

      Huyện Lệnh 94 1 tháng trước · Trả lời

  • Tui đọc xong phải đăng ký ngay tk để cmt. Thật sự truyện hơi ngược bởi hoàn cảnh truyện. Na8 giống kiểu mối tình đầu khó quên của nu9, còn na9 thì lại ngược lại, ảnh rất trưởng thành. Là hoàng đế nma đúng là na9 vẫn tốt với nu9 theo cách riêng để nu9 cảm nhận được 🤧.

    Vân Mộng 1 tháng trước · Trả lời

    • Đúng ùi, quan cũng tâm đắc bộ này lắm ý 🤧

      Huyện Lệnh 94 1 tháng trước · Trả lời

    • Tất cả vì lòng nghi kỵ của ông hoàng đế thôi. Nếu ông lạc vương không hiểu chuyện thì chẳng khác nào càng bị thúc ép tạo phản vì bị cướp vợ. Ông hoàng đế hên gặp được thằng em hiền lành thôi chứ gặp đứa ác thì cư xử tệ với nó trước tới khi nó cắn lại bảo oan.

      Phuongvu 1 tháng trước · Trả lời

    • Thật chứ t cũng vừa phải đk tk để cmt. Đọc khóc lòi con mắt. Khổ thân nu9 quá trời, đến đoạn bả nghĩ na8 ko cần mình nữa nó đau đớn gì đâu 🥲. Nói là yêu hoàng thượng nhưng t nghĩ là do cảm kích thôi, chứ người ta đang yêu nhau ngon lành bị chia rẽ ai chả cay, ai chả biết hai người họ yêu nhau, vì cái lòng nghi kị của ổng hay rốt cuộc ổng cũng thích nu9 rồi vì hoàn cảnh mà nẫng tay trên được. Chỉ thương nu9 thôi, nhìn tưởng hạnh phúc nhưng ko, phải t chắc t còn đi sớm hơn cả bả.

      Ngannga 1 tháng trước · Trả lời

Loading...