Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nhất niêm tiêu dao (一念逍遥) - Chap 2

Cập nhật lúc: 2024-10-20 21:18:44
Lượt xem: 0

Bạch Lâm Vũ kiểm tra tình trạng cho nhóc Lạc An thêm một lần nữa. Thấy mọi thứ đã ổn, hắn nhanh chóng thu dọn đồ đạc. Cả người không giấu nổi sự vội vàng, liền quay sang nói với Lạc Linh Lan: “Giờ ta phải đi xử lý một số việc. Các ngươi nên rời khỏi đây ngay, đừng ở lại thêm. Còn nữa, Lạc Linh lan ngươi tốt nhất không lan chuyện độc của thành Hoa ra ngoài, nhớ đấy."

Vừa dứt lời, hàng loạt âm thanh nứt vỡ khẽ vang. Không gian như bị nứt, sau đó vỡ vụn thành từng mảnh, biến mất vào không trung. 

"Hai người mau dùng cái này bịt mũi lại"

Bạch Lâm Vũ ném cho Lạc Linh Lan hai chiếc khăn tẩm thuốc. Lạc Linh Lan cũng nhanh chóng bế Lạc An lên và dùng khăn che mũi lại, căng thẳng chờ đợi tai họa giáng xuống.

Kết giới bị phá vỡ, những làn khói xám xuất hiện từ giữa không trung, lan rộng như những cơn sóng cuộn trào. Không khí trở nên nặng nề, ánh sáng mờ mịt, một cảm giác ngột ngạt đầy đáng sợ bao trùm lấy không gian.

Lạc Linh Lan và Bạch Lâm Vũ lập tức nhìn lên tháp chuông. Trên cao, một hình bóng yếu ớt đang cố gắng duy trì kết giới, nhưng rõ ràng không còn đủ sức lực. Đột ngột, bóng dáng ấy từ từ rơi xuống đất.

"Không ổn, Thành chủ!"

Bạch Lâm Vũ hoảng hốt định lao tới nhưng Lạc Linh Lan đã đưa Lạc An cho hắn, sau đó nhanh chóng phi thân về phía người đang rơi.

Lạc Linh Lan rẽ khói độc, lướt qua không trung, vươn tay đỡ trọn lấy người phụ nữ đang rơi. Nàng hạ cánh nhẹ nhàng trên mặt đất, đặt người xuống một cách cẩn thận. Bấy giờ, Bạch Lâm Vũ cũng ôm Lạc An chạy đến.

"Thành chủ! Người cố gắng lên." Bạch Lâm Vũ cẩn thận đ.â.m vài cây châm lên huyệt của người phụ nữ, cố gắng điều chỉnh khí huyết.

"Người này là Hoa thành chủ, Phù Liên Hoa?"

"Đúng vậy." Bạch Lâm Vũ đáp, không quên lấy chiếc khăn mỏng trong hộp gỗ đắp lên cho bà. Hắn tiếp tục: "Suốt tháng qua, Thành chủ luôn ở trên tháp chuông tạo kết giới để ngăn khí độc lan ra ngoài. Nhưng hiện tại nội lực của ngài ấy đã cạn kiệt, tình trạng vô cùng nguy kịch. Đám khói độc ấy không có kết giới, có lẽ chỉ khoảng một canh giờ sau những ngôi làng ở quanh đây đều sẽ bị chúng bao phủ mất."

"Thành Hoa không có đệ tử nào có thể tạo kết giới sao?", Lạc Linh Lan hỏi.

"Ngươi đùa à? Đệ tử thành Hoa chỉ chế thuốc chữa bệnh, nào có biết mấy cái võ công thâm sâu đấy chứ!"

Lạc Linh Lan thở dài, ánh mắt hướng lên tháp chuông, đăm chiêu một hồi rồi nói: "Có lẽ ta có cách."

"Hở, cách gì?" Bạch Lâm Vũ ngạc nhiên hỏi.

"Bạch Lâm Vũ, người đều giao cả cho ngươi."

Dứt lời, Lạc Linh Lan bay vút lên đỉnh tháp chuông. Nàng lấy ra mười hai chiếc chuông bạc lấy từ thùng thuốc của Bạch Lâm Vũ. Với một cái vung tay, mười hai chiếc chuông bạc tỏa sáng rực rỡ, phát ra âm thanh trong trẻo. Chuông như có linh tính, tự động bay theo từng hướng nàng định sẵn, rồi lớn dần lên, treo lơ lửng quanh thành Hoa.

Khi chuông đã yên vị, Lạc Linh Lan tập trung nội lực, bàn tay khẽ động như điều khiển một khúc nhạc thiên thanh. Từng chiếc chuông rung lên, tạo thành một giai điệu hài hòa, âm thanh vang vọng từ mười hai hướng, lan tỏa khắp thành Hoa.

Làn khói độc nhanh chóng bị âm thanh của chuông bạc đẩy lùi, như thể bị xua đuổi bởi một làn sóng vô hình. Khí độc đang lan rộng đột ngột bị ngưng trệ, rồi dần dần co cụm lại, không thể tiến thêm.

Cơ thể Lạc Linh Lan dần bay lên, nàng đứng giữa trời, hòa cùng những chiếc chuông bạc.

Một giọt, hai giọt, ba giọt... Máu từ tai Lạc Linh Lan nhỏ xuống vai áo, đỏ thẫm. Âm thanh của chuông dù có hay nhưng thực sự quá lớn, đến mức có thể phá hỏng màng nhĩ của bất cứu ai. May thay, chỉ có người thi triển pháp lệnh mới nghe thấy tiếng chuông.

Lạc Linh Lan nắm chặt tay, dồn hết sức lực cuối cùng. Khi khói độc đã hoàn toàn bị đẩy lùi và gom lại ở một điểm, nàng phất tay, âm thanh chuông đột ngột thay đổi, như một tiếng thét chói tai vang lên. Làn khói độc co lại, rồi nổ tung thành những mảnh vụn, biến mất.

Mọi thứ trở nên yên tĩnh. Những chiếc chuông bạc dần chuyển sang màu vàng rỉ sét, thu nhỏ lại và nhẹ nhàng bay quanh Lạc Linh Lan. Nàng thả lỏng người, thân thể dần hạ xuống mặt đất, bước chân lảo đảo.

Bạch Lâm Vũ lập tức chạy đến đỡ lấy Lạc Linh Lan. Đầu óc hắn hỗn loạn, chưa định hình hết được chuyện vừa xảy ra.

"Ngươi... là cái thứ gì vậy?"

"Thứ gì?", Lạc Linh Lan nhăn mặt.

Bạch Lâm Vũ nghiêm túc: "Thứ rất lợi hại"

Lạc Linh Lan nhoẻn miệng cười mệt mỏi: "Nhưng ta sắp tiêu rồi." Nàng dựa cả người vào Bạch lâm Vũ.

"Ngươi... ngươi từ từ rồi ngất, ta không đỡ hết được."

Bạch Lâm Vũ hốt hoảng, loay hoay nhìn người trong tay rồi lại nhìn hai thân thể thương nặng nằm bẹp ở một góc tháp chuông kia. Mấy người này cứ thế để hắn quyết định, không chút nhắn gửi gì hả?

Bạch Lâm Vũ thở dài. Hắn đặt Lạc Linh Lan nằm gọn xuống, bận rộn tìm một chiếc xe kéo lớn tới. Cuối cùng vẫn là một mình hắn khệ nệ đặt ba người bệnh lên xe, lặng lẽ kéo họ trở về Hoa Tâm Đường.

Đám đệ tử ở Hoa Tâm Đường, người nào người nấy mặt mày lo lắng, đi qua đi lại trước cửa chính. Thỉnh thoảng, một vài kẻ tò mò không chịu nổi nhân cơ hội không ai để ý mở hé cửa, lập tức bị một người khác có khuôn mặt hung dữ kéo tai, mắng mỏ.

"Trương... Ngọc... Lân, đệ..."

"Sư huynh, cho to ra ngoài đi. Tiếng nổ to như vậy, kết giới của sư phụ cũng mất rồi. Nhỡ ngài ấy xảy ra chuyện gì thì phải làm sao?" Trương Ngọc Lân làm khuôn mặt đầy tội nghiệp, cố nài nỉ. Hắn định lẻn ra ngoài, nhưng lần nào cũng bị đại sư huynh Trầm Hải Băng tóm được, mắng cho một trận. Và lần này cũng không ngoại lệ.

"Bớt chiêu trò đi." Trầm Hải Băng tóm cổ áo của Trương Ngọc Lân, lôi vào trong không chút thương tiếc.

"Ta đã cả tháng trời không được ra ngoài rồi. Hơn nữa, bên ngoài giờ không còn khói độc nữa, huynh cũng thấy mà."

"Ta không mù, cũng không điếc,. Sư phụ đã nói, dù có chuyện gì xảy ra cũng không được rời khỏi khỏi Điện. Đệ nghe rõ chứ?"

"Ta không quan tâm, ta muốn tự do, huynh đừng hòng cản bước ta. Không ai có thể ngăn ta..." Trương Ngọc Lân ôm chặt lấy cột trước hiên, nhất quyết không buông, còn làm ồn thêm một trận.

"Ngăn đệ? Ai muốn ngăn thế?" Phù Liễu Oanh từ bên trong phòng vén rèm bước ra, trên tay còn cầm một cuốn sách y đang đọc dở. Khuôn mặt nàng thanh tú, nét dịu dàng mềm mại được ánh nắng nhẹ lướt qua. Nàng mặc y phục vàng nhạt, cả người tỏa ra mùi hương thuốc nhẹ.

"Sư... sư tỷ?" Trương Ngọc Lân thấy Phù Liễu Oanh liền lập tức từ mèo hóa chuột, cả người trông hèn hẳn ra. Hắn buông cây cột, đứng khép nép cạnh Trầm Hải Băng. "Ta nào có nói gì, chắc tỷ đọc nhiều sách quá nên lãng tai chứ ta ngoan lắm."

"Ồ, vậy sao?" Phù Liễu Oanh mỉm cười nhẹ nhàng, đi đến xoa đầu Trương Ngọc Lân. "Thật tốt, nếu không thì kết giới của ta sẽ giật tóc đệ cháy đen mất."

Trương Ngọc Lân gượng cười, đến thở mạnh cũng không dám. Nguyên đám đệ tử thành Hoa này không là dược sư thì y sư, có mấy ai biết võ công. Cũng chỉ có Phù Liễu Oanh nàng, mỹ nhân xứ Hoa danh tiếng lừng lẫy, bề ngoài mỏng manh dễ vỡ nhưng võ công lại mạnh chỉ đứng sau Hoa thành chủ, mẹ của nàng. Sư tỷ mà vặn cổ thỉ chỉ có gãy. Ai không sợ chính là kẻ ngốc.

Bỗng ngoài cửa có tiếng gõ theo nhịp quen thuộc, Phù Liễu Oanh nhẹ nhàng bước đến mở cửa lớn.

"Là đệ sao, Lâm Vũ?", Phù Liễu Oanh hơi ngạc nhiên

"Liễu Oanh sư... tỷ." Bạch Lâm Vũ mừng rỡ, tay chống cửa nói một cách khó khăn.

"Đệ bị trúng độc sao? Mau vào." Phù Liễu Oanh mở rộng cửa, lo lắng kéo Bạch Lâm Vũ vào.

"Liễu Oanh sư tỷ, bây giờ không tiện nói lắm, nhưng ngoài này khói độc đã . Tỷ mau giúp ta đem bọn họ vào, đến được đây ta sắp mệt c.h.ế.t rồi." Bạch Lâm Vũ vừa thở vừa nói, còn chỉ tay vào chiếc xe kéo đằng sau.

"Ta biết khói độc đã biến mất, nhưng...", Phù Liễu Oanh vẻ mặt đầy sự ngờ vực. Nàng chần chừ nhưng rồi vẫn theo lời Bạch Lâm Vũ rón rén bước một chân ra ngoài kết giới, sau đó mới cẩn thận bước hẳn ra.

Nàng hít một hơi, mừng rõ nói lớn: "Thật sự không còn độc nữa."

Trương Ngọc Lân đang bị Trầm Hải Băng giữ chân bên trong nhà, nghe loáng thoáng, chỉ biết là hết độc liền chạy vụt ra. Nhưng hắn quên mất kết giới của Phù Liễu Oanh vẫn còn, chân vừa chạm tới liền bị giật tê người, ngã b.ắ.n về đằng sau, tóc xù lên rối mù.

"Sư... tỷ... kết... giới."

Nói hết câu, Trương Ngọc Lân nằm ra ngất. Trầm Hải Băng từ xa lắc đầu ngán ngẩm, đi đến hốt tên sư đệ phiền phức lên vai vác về phòng. Phù liễu Oanh cũng bật cười, rồi nhanh tay kết ấn hủy kết giới.

"Lâm Vũ sư đệ, chuyện để sau chúng ta từ từ nghe cũng được. Quan trọng hơn, bọn họ mà đệ nói?"

"Tiêu rồi."

Phù Liễu Oanh vội theo Lâm Vũ đến xe kéo, nhìn thấy Phù Liên Hoa nằm bất động, sắc mặt càng thêm lo lắng. Nàng gọi thêm vài đệ tử ra giúp, mới ôm được cả ba người vào phòng trị thương.

Bên trong Hoa Tâm Đường, cảnh tượng nhốn nháo bao trùm, người ra người vào đầu bù tóc rối. Đám đệ tử vừa nghe tin Thành chủ bị thương trở về liền vội vã chạy đến, đứng chen chúc ngoài bậc hiên. So với tin tức về khói độc đã ám ảnh cả bọn họ suốt tháng trời, quả nhiên an nguy của Thành chủ vẫn là quan trọng nhất.

Bạch Lâm Vũ cẩn thận giặt chiếc khăn ấm đưa cho Phù Liễu Oanh. Nàng nhẹ nhàng đắp lên trán Phù Liên Hoa, khuôn mặt tràn đầy âu lo. Suốt mấy ngày thúc trực bên cạnh Thành chủ để chăm sóc, ai nấy đều không an tâm chợp mắt, sắc mặt lại nhợt nhạt đi mấy phần.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nhat-niem-tieu-dao/chap-2.html.]

"Liễu Oanh sư tỷ, trước ta đã châm Tam Hợp Châm cho Thành chủ nên tình trạng cũng không còn nguy kịch. Tỷ đừng lo lắng quá, nên về nghỉ ngơi một chút đi." 

Phù Liễu Oanh vỗ nhẹ vào tay Bạch Lâm Vũ, giọng nói chất đầy lo lắng pha lẫn sự dịu dàng: "Ta không sao. Ngược lại là đệ. Tác dụng phụ của Tam Hợp Châm khiến đệ còn đứng không vững hơn cả ta đấy. "

"Nhưng..." Bạch Lâm Vũ cúi đầu, giọng nghẹn lại."Ta vẫn chưa thể giải hết độc trong người Thành chủ." Hắn mâm mê chiếc chuông bạc nhỏ trong tay, khóe mắt đỏ hoe.

"Đệ lợi hại như thế, nương nhất định bình an. Nào, tranh thủ nghỉ ngơi chút đi." Phù Liễu Oanh an ủi.

Bất ngờ, một đệ tử hớt hải lao vào phòng, mặt đầy căng thẳng nhưng vẫn đủ tỉnh táo để giữ giọng nói thật khẽ: "Không ổn, Lâm Vũ sư đệ. Hải Băng sư huynh nói cô nương đệ mang về tình trạng nguy kịch lắm, bảo đệ đến giúp một tay."

Trái tim Bạch Lâm Vũ đập thình thịch, một cảm giác bất an chợt dâng trào. Hắn vội vã khoác chiếc hòm gỗ lên vai, ánh mắt đầy lo lắng hướng về Phù Liễu Oanh. "Sư tỷ..."

"Mau đi đi. Thành chủ có ta." Phù Liễu Oanh gật đầu.

"Được, nhờ cả vào tỷ."

Xuyên qua đám đông ngoài cửa, Bạch lâm Vũ vỗi vã lao thẳng tới gian phòng phía Tây, nơi Lạc Linh Lan nằm chữa trị.

"Hải Băng sư huynh, nàng ta sao rồi?" Bạch Lâm Vũ vừa chạy tới liền hỏi, bản thân còn chưa kịp thở.

"Vừa cầm được m.á.u ở tai thì mắt lại chảy máu. Ta kiểm tra thì cả người nàng ta không còn một tia nội lực nào. Tình trạng có thể nói đứng ở cửa tử." Trầm Hải Băng trả lời, giọng không giấu nổi sự căng thẳng. Tay hắn không ngừng thao tác, từng cây châm được đặt cẩn thận, như thể cố giành lại sự sống cho Lạc Linh Lan.

"Đệ còn có thể sử dụng Tam Hợp Châm thêm lần nữa không?" Trầm Hải Băng hỏi, đôi mắt lộ rõ vẻ sốt ruột.

Bạch Lâm Vũ lập tức trả lời: "Chỉ còn một lần thôi."

"Được. Ta sẽ truyền nội lực cho nàng, đệ châm Tam Hợp Châm."

"Không được!" Bạch Lâm Vũ giọng đầy kiên quyết. "Ngộ nhỡ bị phản nội lực sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Người là ta mang về, để một mình ta..."

Trầm Hải Băng nghiêm mặt ngắt lời: "Sư phụ mà biết đệ dám để tính mạng ân nhân gặp nguy hiểm, sẽ cho đệ một trận đòn đấy."

Bạch Lâm Vũ chợt khựng lại. Hắn cắn môi cố đè nén nỗi lo đang bủa vây. "Được, ta biết rồi."

Trầm Hải Băng nhanh chóng ngồi xuống, nắm nhẹ bàn tay Lạc Linh Lan, bắt đầu truyền nội lực vào cơ thể nàng. Gương mặt hắn đầy căng thẳng, mồ hôi lăn dài trên trán. “Ta sẽ truyền từ từ, đệ nhớ canh thời điểm châm.”

"Ta hiểu."

Ba cây châm được cắm vào ba huyệt quan trọng trên cơ thể Lạc Linh Lan, khí lực của Bạch Lâm Vũ gần như bị rút cạn. Nội lực từ Trầm Hải Băng dần chảy vào, nhưng hắn cũng cảm thấy sức lực của mình đang dần kiệt quệ. Sắc mặt hắn ngày càng tái nhợt, mồ hôi không ngừng chảy.

“Cẩn thận,” Trầm Hải Băng khẽ nhắc.

Bạch Lâm Vũ gật đầu, cố gắng giữ vững tinh thần. Nhưng dòng nội lực trong cơ thể Lạc Linh dần trở nên hỗn loạn, xung quanh người bắt đầu tỏa ra một làn ánh sáng yếu ớt.

Bỗng nhiên, cơ thể nàng giật mạnh, m.á.u từ tai và mắt chảy không ngừng. Trầm Hải Băng căng thẳng hét lên, “Không ổn! Cơ thể nàng ta không chịu tiếp nhận nội lực của ta. Đệ mau thu châm."

Bạch Lâm Vũ tái mặt, nhanh chóng rút lại những cây châm. Trầm Hải Băng cũng thu lại nội lực của mình. Toàn thân hắn run rẩy, mồ hôi thấm đẫm áo.

“Hải Băng sư huynh!”, Bạch Lâm Vũ đỡ lấy vai Trầm Hải Băng, giọng khẩn trương.

“Ta không sao. Nhưng cách này có vẻ không ổn. Rốt cuộc là tại sao?" Trầm Hải Băng thở dốc, ánh mắt bối rối hướng về Lạc Linh Lan. Nàng vẫn nằm bất động, tình trạng ngày càng tồi tệ.

Bạch Lâm Vũ lắc đầu buồn bã. Hắn nhẹ nhàng lau vết m.á.u trên mặt Lạc Linh Lan rồi cẩn thận đắp chăn lên.

Cả căn phòng chìm vào tĩnh lặng, chỉ còn tiếng thở yếu ớt của Lạc Linh Lan vang lên. Lúc này, Bạch Lâm Vũ cũng cảm thấy không ổn. Hắn lảo đảo, cố gắng tìm chỗ dựa để đứng vững.

"Lâm Vũ!" Trầm Hải Băng gượng đứng dậy, chân bước thẳng bước chéo đỡ Bạch Lâm Vũ lại ghế ngồi.

“Đệ thấy thế nào rồi?”

Bạch Lâm Vũ lắc đầu, bàn tay run rẩy nhanh chóng phong huyệt, cố gắng điều chỉnh nhịp thở.

"Tác dụng phụ của Tam Hợp Châm, không phải muốn ổn là ổn ngay được đâu. Để ta gọi đám A Độ đến khiêng đệ về phòng nghỉ ngơi, không được vận nội lực nữa."

"Nhưng mà..." Bạch Lâm Vũ ngập ngừng, ánh mắt lo lắng lướt qua Lạc Linh Lan.

"Không nhưng gì hết." Trầm Hải Băng ngắt lời, giọng cứng rắn hơn. "Ta ở đây nghĩ cách khác, đệ tranh thủ đi nghỉ. Nào nghĩ ra được ta sẽ báo."

Bạch Lâm Vũ lặng im. Cuối cùng, hắn thở dài buồn bã, đầu cúi xuống. "Ta... ta biết rồi." 

Trầm Hải Băng đi đến mở cửa lớn, huýt một hơi sáo. Ngay lập tức, bốn bóng dáng mập gầy cao thấp có đủ xuất hiện trước cửa, chào một tiếng: "Trầm sư huynh!".

Bọn họ chính là tứ tốc độ của Hoa Tâm Đường trong việc đưa người bị thương đến các y sư và dược sư tại Y Tâm Viện để chữa trị.

"Tiểu sư đệ này của ta, đành nhờ các ngươi chăm sóc." Trầm Hải Băng nghiêng đầu nhìn vào trong.

"Đã rõ."

Bốn người bắt đầu xách đồ nghề đi vào, một hơi đặt Bạch Lâm Vũ lên tấm ván gỗ được lót sẵn vải êm. Bạch Lâm Vũ có chút phản kháng mơ hồ nhưng không đáng kể, liền bị đem đi với tốc độ chóng mặt.

Trở vào phòng, Trầm Hải Băng ngồi phịch xuống ghế, mệt mỏi uống cạn chén nước. Mặc cơ thể rệu rã, hắn không chịu bỏ cuộc liền giở mấy tập sách y còn cao hơn đầu người ra, chuyên tâm đọc từng trang một, hy vọng tìm ra phương pháp cứu chữa.

Ngoài trời dần tối, ánh đèn lờ mờ trong các gian phòng cũng bắt đầu sáng, chiếu hắt ánh vàng dịu ra bên ngoài sân. Khung cảnh tịch mịch, yên ả, chỉ còn mùi khói thuốc từ gian phòng phía nam cùng tiếng quạt lửa đều đặn của mấy vị dược sư già đang đun thuốc.

Sương đêm trở mình lạnh buốt, Trầm Hải Băng bừng tỉnh khỏi giấc ngủ chập chờn bên đống sách. Hắn đứng dậy, đi đến đắp chăn cẩn thận cho Lạc Linh Lan, tiện thể khoác chiếc áo choàng mỏng lên người mình. Hắn đã đọc sách cả mấy canh giờ, trang sách cũng vì thế mà bị lật đến nhàu nát nhưng vẫn chưa thể nhìn ra triệu chứng bệnh của vị cô nương kì lạ này.

Đèn trong phòng vẫn sáng, chiếu suốt cả đêm dài, cho đến khi dầu trong đèn cạn dần, lụi tắt vào rạng sáng.

"Đây là?" Một giọng nói yếu ớt vang lên, đột ngột phá vỡ sự im lặng. Lạc Linh Lan tỉnh dậy trong mơ hồ. Những ký ức hỗn độn chợt hiện ra trong đầu nàng, như những mảnh ghép chập chờn lướt qua vội vã, mờ ảo và xa lạ. Nàng cảm giác như bản thân đã quên một điều gì đó.

"Cô... sao lại tỉnh... được?" Trầm Hải Băng lúng túng hỏi, giọng hắn khàn đặc, đôi mắt vẫn còn ngái ngủ nhìn nàng với vẻ ngỡ ngàng.

Lạc Linh Lan giật mình quay người về hướng tiếng nói. Trước mắt nàng, bóng dáng chàng thiếu niên anh tuấn hiện lên với vài nét lơi lả của mái tóc bị buộc lỏng. Dưới ánh sáng chói chang của ban ngày, hắn đứng đó với chiếc áo choàng màu xanh đậm nhàu nhĩ, đôi mắt sâu thẳm đầy mệt mỏi nhưng vẫn sáng lên vẻ cẩn trọng.

Trầm Hải Băng đứng từ xa dụi mắt, khó tin đến mức suýt ngã ngửa ghế về đằng sau. Hắn loạng choạng đứng dậy, cổ họng khô khốc cất lời.

"Ta còn chưa tìm ra cách chữa bệnh... Vậy mà..." Trầm Hải Băng đẩy đống sách qua một bên, liêu xiêu lê chiếc chân tê cứng lại gần Lạc Linh Lan. "Thực sự không thể tin được!"

"Vị cô nương này, cô thật sự không sao chứ?" Trầm Hải Băng e dè hỏi. Trong đầu hắn dấy lên đầy sự nghi hoặc. Con người này hôm qua còn thập tử nhất sinh, sao giờ lại tỉnh nhanh như vậy? Không những thế, trông nàng còn chẳng có gì là bị thương. Khỏi rồi? Là hôm qua hắn chữa trị thành công? Đâu phải. Hay là kiểu con người trước khi rời nhân gian đều thăng hoa một lần cuối cùng? Gì sợ vậy.

"Ta? Ta khỏe. Đã không sao nữa rồi."Lạc Linh Lan cười nhẹ, giọng bình thản như thể mọi chuyện chẳng có gì đáng lo. Nàng đứng dậy, vặn mình vài cái trước ánh mắt ngỡ ngàng của Trầm Hải Băng.

Không sao? Vậy hiện giờ người có sao chính là Trầm Hải Băng hắn hả? Cái lưng đến tuổi trung niên của hắn từ hôm kia đến giờ còn chưa được chạm giường. Người bệnh bằng một cách thần kì nào đó đã khỏi, còn hắn thì vẫn chưa.

"Đa tạ đại phu đã cứu giúp. Thân thể ta đã hồi phục gần như hoàn toàn, đều là nhờ đại phu cả." Lạc Linh Lan cúi đầu hành lễ.

"Không... có... gì." Trầm Hải Băng gượng cười. Hắn đã chữa được cái gì ấy nhỉ? Mới tới bước cầm m.á.u thôi đúng không? Rốt cuộc tiểu sư đệ nhặt được ai về thế này?

"Hay là để ta khám lại cho cô nương nhé? Cô chắc mình khỏe rồi chứ?" Trầm Hải Băng đề nghị, dù có bất ngờ nhưng vẫn cố giữ giọng nhẹ nhàng.

"Ta thực sự không sao. Thật đó." Lạc Linh Lan xua tay. Dù cơ thể nàng hồi phục nhưng hiện tại trong người không có dấu hiệu tồn tại nội lực, nếu để người khác biết chuyện thì không hay chút nào. Nàng cũng không biết người trước mặt có phát hiện ra chưa, nhưng tốt nhất vẫn là không nên biết.

"À, vậy thì được rồi."

"Xin hỏi vị huynh đài này..." Lạc Linh Lan định hỏi thêm thì Trầm Hải Băng lập tức đưa tay ra hiệu dừng.

"Là tại hạ thất lễ." Trầm Hải Băng đưa tay hành lễ, sau đó liến thoắng nói: "Ta là Trầm Hải Băng, nhị đệ tử của Hoa Thành chủ, là một y sư. Nơi này là Hoa Tâm Đường, phủ chính của Thành chủ nhà ta. Bạch Lâm Vũ là sư đệ đồng môn của ta. Hiện tại hắn bị thương nặng, vừa được đem tới Y Tâm Viện chữa trị. Đứa trẻ đi cùng cô nương cũng được một sư đệ khác của ta chăm sóc, cô nương cứ yên tâm. Còn vết thương của cô, ta và Lâm Vũ sư đệ đã cùng chữa trị. Nếu cô nương đã ổn vậy ta xin cáo lui trước để cô nương nghỉ ngơi. Còn nếu cô nương còn cảm thấy chỗ nào không khỏe, có thể đến tìm ta cách nơi này ba gian phòng. Hoặc cần thiết cứ việc nhờ đệ tử trong Đường giúp cô. Tại hạ xin cáo lui."

Loading...