Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nhật Ký Yêu Đương Của "Sao Chổi" - Phần 14

Cập nhật lúc: 2024-10-23 09:40:54
Lượt xem: 43

34

Năm tư đại học bận rộn với việc tốt nghiệp, vốn đã sắp phát điên rồi.

[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]

Chu Thời còn rảnh rỗi sinh nông nổi, tạo ra một tin đồn tình ái.

Anh và một chị khóa trên cùng ngành đang hợp tác làm dự án, bức ảnh hai người đầu kề đầu đã được đăng lên confession.

Trai tài gái sắc, nhìn rất đẹp đôi, bình luận lập tức tăng lên đến mấy trăm tầng.

Ban đầu tôi không để ý lắm, nhưng Chu Thời không biết bị làm sao, vì muốn tôi ghen, anh ấy càng ngày càng làm quá lên.

Cho đến khi có người mỉa mai trước mặt tôi, tôi hoàn toàn không thể chịu đựng được nữa.

Trong lúc tức giận, tôi đã đề nghị chia tay.

Anh cười khẩy một tiếng, nhìn tôi với vẻ như cười như không.

Mỉa mai hỏi: "Em muốn chia tay với anh là vì tin đồn của anh và Tống Tân Khiến, hay là vì cậu em khóa dưới tốt bụng của em?"

Tôi cau mày, chỉ cảm thấy khó hiểu: "Em khóa dưới nào?"

Nhìn vẻ mặt của anh, tôi đột nhiên nhận ra điều gì đó: "Sở Hà?"

Anh ngừng cười, sắc mặt trở nên khó coi.

Vẻ mặt như đã đoán được từ lâu, lạnh lùng phun ra hai chữ: "Quả nhiên."

Tôi càng không thể tin được: "Anh đang ghen với Sở Hà?!"

Anh ấy làm tất cả những điều này là vì Sở Hà? Vậy mà còn giả vờ hào phóng với tôi?!

Tôi và Sở Hà cùng một thầy hướng dẫn, thầy bảo tôi kèm cặp cậu ấy, nên chúng tôi cũng qua lại nhiều hơn một chút.

Chu Thời không phải là không biết, nhưng chưa bao giờ nói gì.

Tôi cũng thử thăm dò vài lần, anh ấy đều nói không sao, bảo tôi yên tâm các kiểu.

Kết quả thì sao?! Tất cả đều là giả dối!

Tôi ôm đầu, đi đi lại lại tại chỗ, chỉ cảm thấy thật nực cười.

"Sao anh không nói thẳng với em?"

Anh tiến lên một bước, hỏi ngược lại với vẻ mất kiên nhẫn: "Nói với em rồi thì em sẽ không qua lại với cậu ta nữa à?"

Tôi nghẹn lời: "..."

Bên phía thầy hướng dẫn hình như cũng không dễ ăn nói lắm.

Anh ấy vốn không hy vọng gì vào câu trả lời của tôi, thấy tôi im lặng thì càng khinh thường hơn.

"Hừ."

Nghe tiếng hừ lạnh này, tôi chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ.

"Vậy nên anh cố tình tạo tin đồn với chị khóa trên để trả thù em?"

Anh ấy nhìn tôi lạnh lùng, ánh mắt sắc bén như dao, khóe miệng nhếch lên nụ cười tàn nhẫn: "Vậy đã trả thù được em chưa? Em chẳng phải hoàn toàn không quan tâm sao?"

Sững người một lúc, trái tim tôi như bị xé toạc một vết nứt, m.á.u chảy không ngừng.

Ánh mắt tôi tối sầm, nhìn anh ấy như đang nhìn một đứa trẻ vô lý.

Anh ấy cau mày, trong lòng càng thêm bực bội, đầu óc rối như tơ vò.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nhat-ky-yeu-duong-cua-sao-choi/phan-14.html.]

Rõ ràng là đang trả thù, nhưng anh ấy không hề có cảm giác hả hê khi trả thù thành công, trái lại những cảm xúc tiêu cực sắp nhấn chìm anh ấy.

Một cục tức nghẹn ở ngực, bức bối khó chịu, nhưng lại không tìm được lối thoát.

"Em..."

Do dự một lúc, tôi vẫn quyết định: "Chúng ta tạm thời chia tay một thời gian đi, điều này tốt cho cả hai chúng ta."

Nói xong, tôi ngồi xuống tiếp tục vẽ bản thảo, không nhìn anh ấy nữa.

Chu Thời nhìn tôi với vẻ không thể tin được: "Em vẫn muốn chia tay?"

Có lẽ trong mắt anh ấy, anh ấy không sai, tất cả đều là lỗi của tôi.

Điều tôi nên làm là xin lỗi anh ấy và níu kéo anh ấy, chứ không phải kiên quyết đề nghị chia tay.

Anh ấy tức giận hét lên: "Khúc Tố Tố!"

Tôi khựng lại, nhưng không đáp lại anh ấy như mọi khi.

Thấy tôi hoàn toàn phớt lờ mình, Chu Thời tức giận sập cửa bỏ đi.

"Chia tay thì chia tay, tưởng ông đây không có em thì không sống nổi nữa chắc?"

Trái tim tôi thắt lại, chỉ cảm thấy đau đớn vô cùng.

Mắt cay xè, nước mắt làm nhòe bức tranh.

Tôi nhìn chằm chằm vào bảng vẽ với bức tranh chẳng ra hình thù gì, nước mắt cứ thế lăn dài, nỗi ấm ức như sóng biển cuồn cuộn dâng trào trong lòng, gần như nhấn chìm tôi.

Thật đáng ghét, lại phải vẽ lại rồi.

35.

Ngày kỷ niệm 10 năm ngày cưới, Chu Thời đưa cho tôi hai tấm vé.

"Vé xem concert kỷ niệm 20 năm ca hát của Tề Minh Khiêm ư?!"

Tôi sững sờ.

Không biết nên kinh ngạc vì anh ấy vậy mà lại giành được vé, hay nên kinh ngạc vì anh ấy vậy mà lại đi giành vé concert của Tề Minh Khiêm.

Chu Thời hất cằm, bình tĩnh nói: "Em không phải là fan 19 năm của anh ta sao? Đến lúc đó chúng ta cùng đi."

Tôi bình tĩnh lại, quả nhiên vẫn là điều này quan trọng nhất: "Sao anh giành được vé vậy?"

Xin đấy, với độ nổi tiếng hiện tại của Tề Minh Khiêm, cho dù tôi có bấm nát chuột cũng không giành được!

Anh ấy khịt mũi cười, đắc ý nói: "Anh cần phải giành sao?"

"Anh chỉ thuận miệng nói một câu vợ anh là fan của anh ta, quản lý của anh ta đã vội vàng mang vé đến tặng rồi."

Nhìn vẻ mặt kích động của tôi, anh ấy nhấp một ngụm rượu vang đỏ, từ tốn bổ sung: "Hơn nữa còn là ghế VIP."

Nghe vậy, tôi vội vàng nhìn số ghế, đúng thật là hàng đầu tiên!

Cả đời này tôi chưa bao giờ được ở gần thần tượng đến thế!

Trong lòng thầm mắng, tên nhà tư bản đáng ghét!

Ngẩng đầu lên, tôi chân thành khen ngợi: "Ông xã, anh thật lợi hại!"

Chu Thời nhướng mày, rất hưởng thụ sự sùng bái của tôi.

 

Loading...