Chạm để tắt
Chạm để tắt

Nhập Thai Ma - Chương 2

Cập nhật lúc: 2024-07-15 00:15:50
Lượt xem: 122

Tôi nhìn thấy mẹ chồng đang ngửi mùi đó, tôi sững người tại chỗ, tay cầm ly nước đường nâu, không biết nên phát ra âm thanh hay phải làm gì.

 Đúng lúc này, Phùng Chí Kiên đột nhiên xuất hiện ở phía sau tôi và quát to: “Bà đang làm cái gì?”

Mẹ chồng tôi như chợt tỉnh giấc, vội vàng vò quần tôi thành một cục rồi ném vào chậu. 

Bà ngượng ngùng nói với tôi: “Thói quen, cởi tất và quần ra phải ngửi một chút rồi mới giặt.”

Giải thích cũng có lý, nhưng có m.á.u ở mặt trên a…

Vừa rồi bà đến quá gần, trên chóp mũi dính chút m.á.u đỏ, nhìn có chút kỳ quái.

Không biết có phải phấn khích hay không mà n.g.ự.c bà ấy phập phồng…

Cứ như thể thực sự có một con chuột lớn bò tới bò lui đấy.

Trong lòng tôi luôn cảm thấy khó chịu, nhưng dù sao cũng là mẹ chồng, tôi ngại nói ra nên đẩy Phùng Chí Kiên, nhờ anh giúp tôi giặt sạch quần áo, sau đó nên khuyên mẹ chồng về quê, bà quá kỳ lạ rồi.

Nhưng Phùng Chí Kiên còn kích động hơn tôi, anh trực tiếp kéo mẹ chồng ra ngoài, đẩy bà ra khỏi cửa: “Bà ra ngoài cho tôi!”

Mẹ chồng cũng không thèm bận tâm, chỉ xua tay, gượng cười nói: “Nan Sản Bà đã tìm được Thái Doanh rồi, mẹ mà đi thì Thái Doanh làm sao bây giờ?”

Nan Sản Bà là cái tên phổ biến ở quê nhà, để chỉ hồn ma nữ c.h.ế.t vì khó sinh một x.á.c hai mạng, người ta tin rằng Nan Sản Bà sẽ h.ạ.i c.h.ế.t phụ nữ có thai.

Nhưng bây giờ ai mà tin được điều này a, mẹ chồng tôi cũng mới ngoài năm mươi, lại còn dùng câu chuyện này hù dọa tôi.

Nhưng Phùng Chí Kiên lại sững người quay đầu lại nhìn tôi, khuôn mặt hoảng sợ.

Trong lúc tôi đang tò mò thì mẹ chồng lại đẩy Phùng Chí Kiên ra, đi tới lôi kéo tay của tôi nói: “Thái Doanh ơi, Chí Kiên ban ngày đi làm, buổi tối ngủ say như c.h.ế.t, nếu có chuyện gì xảy ra thì sao phản ứng kịp. Từ giờ trở đi buổi tối mẹ với con ngủ một giường, mẹ sẽ chăm sóc con, đừng sợ.”

 Bà cầm tay tôi, rất tự nhiên đỡ tôi về phòng.

“Không cần.” Tôi cố gắng mỉm cười từ chối và nhìn sang Phùng Chí Kiên.

 Không phải anh ta vừa rồi còn muốn đuổi mẹ chồng đi sao?

Tại sao nhắc tới Nan Sản Bà liền không tỏ thái độ gì?

Lúc tôi nhìn sang, Phùng Chí Kiên tỏ ra bối rối, nhưng anh vẫn nói với tôi: “Đêm nay để mẹ ngủ cùng em đi, ngày mai anh dẫn em đi bệnh viện kiểm tra rồi nói sau.”

Tôi tức giận đến mức gần như nhảy dựng lên, chỉ muốn đi bệnh viện ngay bây giờ.

Nhưng mẹ chồng rất khỏe, tôi không thể đẩy tay bà ra được.

Vừa đẩy vừa kéo, chỉ vài bước ép tôi ngồi lên giường, còn giúp tôi cởi dép và nhấc chân lên, gần như đè tôi nằm xuống giường.

Tôi muốn chống cự nhưng bà lại nói với tôi: “Con vừa thấy m.á.u, đừng cử động.”

Bà vừa nói thì tôi cảm thấy bụng thật sự nặng trĩu, cũng không dám cử động nữa.

Mẹ chồng nhanh chóng theo lên giường, còn tôi cũng vội vàng nằm dịch vào trong.

Mặc dù vẫn khó chịu, nhưng tôi nghĩ bà ấy không có ác ý gì, chỉ là nhiệt tình lấy lòng con dâu đang mang thai và muốn hàn gắn tình cảm mẹ con với Phùng Chí Kiên.

Tôi đang suy nghĩ thì mẹ chồng trở mình ôm lấy eo của tôi, đưa tay xuống, nhẹ nhàng che bụng dưới của tôi, xoa đi xoa lại.

 Vừa nằm xuống liền cảm giác được mẹ chồng xoa bụng dưới của tôi, cử chỉ thân thiết, giống như mờ ám lại không nói rõ được.

 Trông rất giống khi Phùng Chí Kiên biết được tin tôi có thai, mấy đêm liền ôm tôi và không ngừng vuốt ve bụng tôi.

Nhưng đây là mẹ chồng tôi a!

Xuyên qua lớp áo tôi vẫn cảm nhận được bàn tay nóng hổi của bà ấy, dường như phấn khích cùng hồi hộp đổ mồ hôi, thấm ướt đẫm áo ngủ của tôi.

Ban đầu tôi còn cố gắng tự nhủ đừng suy nghĩ nhiều, chỉ là bà muốn sờ đứa bé trong bụng.

Nhưng khi bà sờ vào, từng chút vuốt áo ngủ của tôi lên, bàn tay chạm vào bụng của tôi, thậm chí còn dò xuống…

Tôi sợ đến mức run rẩy, nắm lấy tay bà và quát lên: “Mẹ!”

Mẹ chồng khẽ khịt mũi: “Bụng con còn đau không?”

“Không còn đau, mẹ không cần xoa nữa, như vậy con không ngủ được.” Tôi nghĩ đến bà đã lên giường rồi, nếu đuổi bà đi thì sẽ là tôi có tâm tư bẩn thỉu.

Tôi chỉ đành nói: “Mẹ ngủ đi, con đi xem Chí Kiên nằm ở đâu.”

Sau đó tôi vội vàng đứng lên, mở cửa phòng vội vàng bỏ chạy.

Khi rời đi, sợ bà đuổi theo nên nhanh chóng lấy chìa khóa và khóa cửa lại.

Ngôi nhà này tôi cùng Phùng Chí Kiên mua có hai phòng và một phòng khách, phòng còn lại vốn là phòng làm việc của tôi, có đặt một chiếc giường nhỏ.

Lúc tôi bước vào, thấy Phùng Chí Kiên quay đầu soi gương nhìn sau gáy, xoay đầu qua lại, có vẻ đau đến nhe răng trợn mắt.

Thấy tôi đến, anh ấy quay đầu lại, bối rối nói: “Tối nay để mẹ ngủ cùng em đi, ngày mai chúng ta đến bệnh viện kiểm tra.”

Nhưng tôi chỉ cần nghĩ đến tay mẹ chồng xoa bóp trên người là tôi không dám ngủ cùng bà.

Trước đây tôi cũng từng hỏi Phùng Chí Kiên, tại sao mối quan hệ với mẹ chồng không tốt, nhưng vừa hỏi tới thì anh ấy liền nổi giận.

Tôi đành kìm nén nỗi sợ hãi, đi đến phía sau anh: “Sau đầu anh bị sao thế? Để em giúp anh nhìn xem.”

Lúc đầu tôi nghĩ đó chỉ là mụn nhọt hay gì đó chỉ cần nặn ra là được, tiện thể hỏi thăm chuyện của mẹ chồng.

Nhưng khi Phùng Chí Kiên cúi đầu xuống, tôi nhìn thấy sau gáy của anh có hai vết m.á.u to bằng hạt đậu xanh, như bị thứ gì đó cắn.

Anh ấy dùng tay chạm vào: “Hình như có thứ gì đ.â.m vào anh, hơi đau một chút. Ngay lúc em gọi anh, như là nằm mơ bị thứ này đ.â.m vào hoặc là bị bóng đè…”

Tôi nghĩ đến con chuột lớn từ dưới gầm giường chạy đến trên người mẹ chồng, so sánh với hai vết m.á.u, càng cảm thấy giống vết cắn của chuột.

Vội vàng đem cửa đóng lại, kéo Phùng Chí Kiên lại, nói cho anh ấy biết chuyện trên người mẹ chồng giấu một con chuột lớn.

Về việc mẹ chồng sờ mó trên người tôi, cả ánh mắt có phần bỉ ổi hèn mọn khi bà nhìn tôi, tôi không thể nói nhỡ anh cho rằng tôi suy nghĩ lung tung.

“Làm sao có thể!” Phùng Chí Kiên nghe đến “Chuột lớn” sắc mặt lập tức trở nên tái mét, hai mắt lóe lên, ôm cổ nói với tôi: “Anh nhớ ra rồi, hồi chiều ở công ty nặn hai cục mụn, có thể là đến tối bị nhiễm trùng thôi.”

“Phùng Chí Kiên!” Tôi gầm gừ với anh ấy.

Mụn nhọt trông như thế nào? Vết cắn trông như thế nào? Chả lẽ không phân biệt được?

Rõ ràng anh đang che giấu tôi điều gì?

Tôi chăm chú nhìn anh nói: “Vậy thì anh nói cho em biết, anh và mẹ đã xảy ra chuyện gì vậy? Anh đang sợ điều gì?”

Mặt Phùng Chí Kiên tái mét, ấp úng như đang muốn giải thích.

Bỗng vang lên tiếng gõ cửa, giọng mẹ chồng vang lên nịnh nọt cùng vui sướng: “Chí Kiên à, Thái Doanh đang mang thai, con bảo con bé ngủ sớm một chút đi. Nửa đêm nhiều âm khí, con bé lại mới ra m.á.u, Nan Sản Bà sẽ theo mùi tìm đến, để mẹ ngủ cùng con bé đi.”

Không hiểu tại sao, Phùng Chí Kiên vừa nghe đến “Nan Sản Bà”, măt đang tái mét chuyển sang trắng bệch.

Nhanh chóng nói với tôi: “Em ngủ cùng mẹ đi, bụng em vừa bị đau.”

“Mẹ anh cứ sờ lung tung trên người em, còn kéo quần áo em nữa!” Tôi liếc nhìn cửa, gầm gừ với anh.

Không ngờ rằng anh ấy biết mẹ chồng kéo quần áo của tôi nhưng vẫn đem tôi đẩy ra ngoài.

“Em suy nghĩ nhiều…” Phùng Chí Kiên ánh mắt lập lòe, nhỏ giọng nói: “Đều là phụ nữ, mẹ của anh chỉ là muốn kiểm tra vị trí cái thai một chút thôi.”

Chỉ vì bà ấy nói từng làm bà đỡ, thì có thể kiểm tra vị trí thai nhi được sao? 

Sờ lung tung trên người tôi?

Vừa nói đến kích sữa, kiểm tra bên trong toàn bộ người liền phấn khích

Dù sao rất khó mở miệng nói loại chuyện này.

Tôi cầm tay Phùng Chí Kiên gầm nhẹ nói: “Nhưng còn con chuột to trên người bà ấy?”

Hơn nữa tôi cố ý khoá cửa phòng ngủ còn cầm chìa khoá đấy, tại sao bà ấy có thể đi ra ngoài? 

Giống như cửa ra vào bị Phùng Chí Kiên khoá chặt, bà ấy rõ ràng có thể mở cửa đi vào!

Phùng Chí Kiên cứng người, lẩm bẩm nói tôi nhìn nhầm rồi, sao lại có chuột ở trên thân người được, sau đó trực tiếp mở cửa ra: “Thái Doanh, em mau ngủ đi.” 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nhap-thai-ma/chuong-2.html.]

Cửa vừa mở ra, mẹ chồng đứng ngoài cửa nhìn tôi cười tủm tỉm.

Tôi chỉ cảm thấy hoàn toàn sợ hãi, trừng mắt nhìn Phùng Chí Kiên, lách qua mẹ chồng, trực tiếp đi ra cửa.

Ai mà biết được mẹ con họ định làm gì, ở đây tôi chỉ cảm thấy sợ hãi.

“Thái Doanh!” Phùng Chí Kiên đuổi theo.

Mẹ chồng giữ anh ấy lại, vẫn dùng điệu bộ nịnh nọt, cười tủm tỉm nói với anh ấy câu gì đó, sau đó giương mắt nhìn thẳng, cười hì hì xem tôi, giống như đang xem một đứa con nít giận dỗi vô cớ, hoặc giống như không để tâm tôi đi hay ở lại.

Thật rõ ràng Phùng Chí Kiên không đuổi theo tôi nữa, tôi tức giận đóng mạnh cửa.

Ra khỏi nhà tôi mới nhận ra bên ngoài rất lạnh, là lúc rạng sáng, giờ về nhà mẹ đẻ thì mọi người cũng đang ngủ rồi.

Cầm điện thoại, định gọi cho bố, nhờ ông mở cửa giúp tôi.

Lại phát hiện tôi cùng bố rất lâu rồi không liên lạc, gọi cũng không được.

Suy nghĩ một lát rồi gọi điện thoại cho anh trai.

Anh trai nhấc máy, giọng nói không rõ, tôi vừa nói nhờ anh ấy đến đón tôi, lại nghe thấy tiếng chị dâu phàn nàn: “Ai mà gọi lúc nửa đêm thế này, thằng bé vừa uống sữa khuya rồi ngủ, đừng làm nó thức giấc.”

Đoán rằng anh trai tôi cũng đang thèm ngủ, không nghe rõ là tôi, chỉ ừ một câu rồi tắt máy.

Tôi cầm điện thoại, môi run lên vì lạnh, ngoài trời gió thổi vù vù, thổi trên người tôi, lòng đều lạnh.

Quay đầu nhìn thoáng cửa ngôi nhà, nhận thấy Phùng Chí Kiên thật sự không đuổi theo tôi ra ngoài. 

Lập gia đình rồi, đi đến nhà đồng nghiệp, nhà bạn bè đều không hay ho gì. 

Cắn răng gọi điện thoại cho bố, điện thoại của bố tắt máy.

Muốn gọi cho mẹ, nhưng nghĩ đến bà cả ngày chăm em bé cho chị dâu, buổi tối mệt mỏi đi ngủ, nên không nỡ đánh thức bà. 

Tôi cầm điện thoại, lục tìm danh bạ, phát hiện không có nơi nào có thể trú ngụ lúc đêm khuya rạng sáng.

Trong lòng lạnh lẽo, đột nhiên nghĩ đến câu nói, con gái sau khi lập gia đình, ở nhà chồng là người ngoài, ở nhà mẹ đẻ là khách.

Đứng một lúc, chân lạnh cứng nhắc, suy nghĩ một lát, bắt xe taxi, đi quán bar do một người bạn cũ làm chủ - Phong Nguyệt.

Ở đó có nhiều người, quán bar vẫn hoạt động, nên ít nhất không gây khó chịu. 

Khi tôi đến, bạn cũ Hoa An Phàm đang pha chế rượu, thấy tôi đến, nhíu mày: “Trước đây, khi vừa lấy chồng, không sinh đẻ thì không thấy đến quán bar chơi, giờ có bầu thì lại đến chơi là sao?”

Cậu ta nói xong, thấy tôi run lên vì lạnh, cầm áo khoác dưới quầy bar đưa cho tôi: “Không chê thì khoác chiếc áo đồng phục này, cậu vào phòng nghỉ ngồi tạm đi, tôi pha cho cậu ly sữa nóng, nhìn dáng vẻ của cũng biết là bỏ nhà đi bụi, chờ tôi một lát, nhanh thôi.”

Quán bar đúng là rất ồn ào, tôi cũng đang lạnh, nhìn Hoa An Phàm cười gượng, khoác áo đồng phục rồi đi vào phòng nghỉ phía sau.

Hoa An Phàm là bạn học cùng trường cấp 2 và cấp 3 của tôi, dáng dấp đẹp trai, người cũng tốt tính.

Nhưng vì cậu ta quá tốt và hơi lãng mạn, nên từ cấp hai đã có nhiều bạn học nữ mến mộ và theo đuổi, cũng tầm trăm phong thư tình nhờ tôi chuyển cho cậu ta.

Mỗi lần tôi đưa thư tình cho cậu ta, cậu ta đều đùa giỡn hỏi tôi: “Cậu giúp người khác đưa thư tình, không ghen sao.”

Tôi biết rõ ý của cậu ấy, nhưng tôi cũng không hy vọng điều gì xa vời.

Có lẽ vì lãng mạn nên sau khi tốt nghiệp cấp 3, trước tiên mở KTV nhỏ, sau đó dần dần mở rộng, chưa đến hai năm cậu ta đã mua lại quán bar lớn này, đổi tên thành “Phong Nguyệt”.

Kinh doanh phát triển, là người thành đạt trong cuộc sống.

Bình thường cậu ta có thể làm ông chủ giấu mặt, nhưng lại ở đây làm người pha chế rượu, lúc thì làm nhân viên bồi bàn, nói là thích nhìn các nam nữ trên thế gian điên cuồng yêu đương.

Cũng ở nơi này gặp gỡ Phùng Chí Kiên, thời gian anh ấy theo đuổi tôi, An Phàm từng khuyên tôi, nói Phùng Chí Kiên và tôi không phù hợp.

Khi đó có bạn học cũ còn cười nhạo: “Phùng Chí Kiên không phù hợp chả lẽ người ăn chơi như cậu thích hợp sao? Đã mười năm rồi chưa thấy cậu quay đầu nói muốn lấy Thái Doanh.”

Sau này, cậu ta không còn nhắc lại chuyện này nữa.

Từ rất lâu rồi tôi đã biết Hoa An Phàm có lẽ thích tôi, nhưng cũng không thích đến mức vì tôi dừng lại.

Bây giờ tôi khoác chiếc áo ngồi trong phòng nghỉ, nghĩ đến hành vi kỳ lạ của Phùng Chí Kiên cùng mẹ chồng, trong lòng luôn có cảm giác chua chát khó tả.

Có lẽ tôi và Phùng Chí Kiên không hợp nhau, cho dù anh ấy chỉ có tôi, không lăng nhăng, nhưng vấn đề là do gia đình anh ấy

Hai người có lẽ không phù hợp.

Đang suy nghĩ, Hoa An Phàm bưng ly sữa nóng đến: “Muốn tâm sự không?”

Cậu ấy mỉm cười ấm áp, lại quen biết vài chục năm, biết rõ cậu ấy là người có thể tin cậy, thả lỏng tâm tư.

Tôi đang cầm ly sữa nóng, không biết mở miệng nói từ đâu. 

Một là không có chứng cứ rõ ràng, lại là chuyện xấu trong nhà không tiện nói ra, hai là nếu nói ra mẹ chồng sờ lung tung trên người tôi sẽ làm cho người ta sẽ nói tôi chỉ tưởng tượng ra.

Quả nhiên sau khi lấy chồng, nhiều thứ phải lo ngại.

Đang do dự, tôi nghe thấy tiếng phụ nữ rên rỉ đau đớn, cùng với tiếng trẻ con khóc nỉ non.

Bên ngoài có các cô gái đang nhảy Dance, có cả ban nhạc đang hát, có khi lại có tiếng bàn luận tin nóng trên mạng. Vì vậy tôi đang cầm ly, dựng lỗ tai nghe ngóng, tưởng là tạp âm bên ngoài vọng vào.

Nhưng sau đó, bụng dưới của tôi căng cứng, sau đó quặn đau, hai tay không có sức, ly sữa trong tay rơi xuống đất “choang” một cái.

Cả người đau đơn trực tiếp ngã xuống đất.

“Thái Doanh!” Hoa An Phàm hoảng sợ vội vàng đỡ tôi.

Nhưng người tôi đau đến hai mắt choáng váng, một luồng hơi nóng truyền xuống dưới, trong lúc mơ màng, dường như tôi nghe tiếng khóc nỉ non của trẻ con, cùng với tiếng kêu đau đớn của phụ nữ.

Thậm chí nhìn thấy một bóng người với mái tóc đen ướt đẫm mồ hôi, giống như con rắn quấn quanh mặt và cổ, trong chớp mắt bị m.á.u tuôn ra nhấn chìm… 

Trong không khí tràn ngập mùi m.á.u.

Tôi đau đến mức muốn hét to lên nhưng không phát ra được âm thanh nào, không cả cử động được, chỉ có thể nằm cuộn tròn trên mặt đất, toàn thân co giật vì cơn đau dữ dội, mồ hôi ướt đẫm.

“Thái Doanh!” Hoa An Phàm bế tôi lên, chạy ra ngoài rống một câu gì đó. 

Tôi chỉ cảm thấy mình đau nhói từng cơn, sau đó là tiếng xe lao vút đi, Hoa An Phàm kêu to, cùng với ánh sáng trắng chói lòa ở bệnh viện.

Mặc dù đau đớn nhưng tôi vẫn cảm nhận được thay đổi xung quanh.

Nhưng cho dù y tá nhét thuốc giảm đau hậu môn, tiêm tĩnh mạch, làm bất cứ cái gì tôi đều cảm thấy đau c.h.ế.t đi sống lại.

Trong khi thầy thuốc và y tá vây quanh tôi, tôi mơ màng nghe thấy tiếng trẻ con khóc và tiếng “Chi…chi” của vật gì đó nhỏ bé, kèm theo đó là mùi ngải cứu hun.

Sau đó tôi chỉ thấy mẹ chồng bình thản đi giữa các bác sĩ và y tá, tay cầm một cây ngải cứu.

Bà ấy không trực tiếp xông ngải cho tôi như khi ở nhà, mà đứng ở bên cạnh giường bệnh, cúi đầu, cười híp mắt nhìn tôi.

Giọng nói vẫn như trước nhẹ nhàng nịnh nọt: “Thái Doanh ơi, con có muốn mẹ giúp con xông ngải cứu, giảm đau nhức không?”

Toàn thân tôi đau phát run, ý thức mơ hồ, nhưng nhìn nụ cười của bà ấy, tôi thấy lạnh cả người.

Cũng giống như khi ở nhà, bà biết cách cho tôi giảm đau, nhưng lần này bà không chủ động nói ra, bà đang chờ tôi cầu xin bà.

Tôi đau đến không nói được, nhìn sang bên cạnh. 

Thấy Phùng Chí Kiên đứng cạnh mẹ chồng, nhìn tôi với vẻ mặt đau khổ nhưng lại không làm gì. 

Điều làm tôi bối rối là anh ấy đang ôm trong lòng một bức tượng em bé béo tròn bằng gốm sứ.

Chỉ là bức tượng em bé đã cũ kỹ, màu sắc đã nhạt đi. 

Là một bé trai, ở phía dưới giữa hai chân là một cái lỗ nhỏ bằng đồng xu.

Khi tôi đang nhìn sang, một ánh mắt màu nâu xám từ trong lỗ nhìn tôi.

Tôi lại nghe được tiếng trẻ con khóc nỉ non, chỉ là lần này, tôi nghe rõ được thanh âm từ bên trong bức tượng mà Phùng Chí Kiên đang ôm. Sau đó, một cơn đau nhói ập đến, tôi hét lên nói với Hoa An Phàm, mẹ chồng có thể giúp tôi giảm đau, đừng giày vò thêm nữa.

Sau đó tôi đau đến ngất đi.

 

Loading...