Chạm để tắt
Chạm để tắt

Nhập Thai Ma - Chương 1

Cập nhật lúc: 2024-07-15 00:15:00
Lượt xem: 146

Sau khi tôi có thai, người mẹ chồng mà tôi chỉ gặp một lần khi kết hôn, đến thẳng cửa nhà tôi, đơn giản nói muốn chăm sóc tôi.

Đây vốn là chuyện tốt, nhưng chồng tôi Phùng Chí Kiên lại nói trong nhà không có chỗ ở, yêu cầu bà về quê ngày hôm đó.

Mẹ chồng tôi nhất quyết muốn chăm sóc cháu trai, đi thẳng lên giường ôm chăn màn, nói không có chỗ ờ thì bà ra hành lang.

Tôi thấy mẹ chồng kiên quyết không giống như đùa giỡn, tôi vội vàng đuổi theo.

Vừa nhấc chăn lên, có một vật to bằng lòng bàn tay, giống như chuột hoặc mèo nhỏ, từ cổ áo mẹ chồng nhanh như chớp bò ra, chui vào gầm giường.

Tôi hoảng sợ hét lên, lấy móc treo quần áo tìm dưới gầm giường nhưng không thấy gì cả.

Mẹ chồng hỏi tôi với vẻ mặt khó hiểu: “Thái Doanh, con đang tìm gì dưới gầm giường vậy?”

 “Vừa rồi có một con chuột lớn như vầy chui vào gầm giường.” Tôi có chút sợ hãi, cầm móc treo quần áo ra hiệu cho mẹ chồng gọi Phùng Chí Kiên vào.

Nghĩ rằng để chồng vào bắt chuột, tiện thể làm dịu bầu không khí.

“Làm sao có thể có chuột lớn như vậy, con có nhìn nhầm không?” Mẹ chồng liếc một cái, ôm chăn ra ngoài.

Ngay lúc đó, tôi nhìn thấy trên cổ mẹ chồng có mấy vết xước màu đỏ, rất nhỏ và hơi dài, giống như cái gì đó lướt qua.

Hình như n.g.ự.c của bà thay đổi một bên lớn, một bên nhỏ…

Lẽ nào thật sự có một con chuột lớn bò ra từ cổ áo của bà?

Đang lúc tôi suy nghĩ, mẹ chồng ôm chăn đi ra ngoài cửa, quay đầu nhìn Phùng Chí Kiên quát nhẹ: “Đừng nghĩ đến việc đuổi bà già này đi, dù thế nào tao cũng chờ đến lúc Thái Doanh sinh cháu nội.”

Phùng Chí Kiên gầm lên giận dữ, hình như đập vỡ cốc.

Tôi không biết vì sao quan hệ của hai mẹ con lại căng thẳng như vậy, tôi cũng không muốn nghĩ nhiều đến chuyện đó nữa, tôi nghĩ mẹ chồng ngủ ngoài hành lang không tốt, để hàng xóm phát hiện thì không ổn, cho mẹ chồng vào nhà trước rồi hãy nói chuyện còn lại.

Nhưng Phùng Chí Kiên đã ngăn tôi lại, không cho tôi ra ngoài khuyên mẹ chồng. Anh ấy khóa cửa và vừa kéo tôi vừa mắng, nói rằng anh phải đuổi mẹ về vì muốn tốt cho tôi.

Tôi tức giận đến đau bụng chỉ có thể gắt lên: “Đây là mẹ anh chứ không phải mẹ tôi.”

Nhưng sau khi tôi nói xong, sắc mặt Phùng Chí Kiên tái mét, anh ấy lẩm bẩm bảo tôi đi ngủ không cần quan tâm, cương quyết khóa cửa lại.

 Nhưng tôi sao có thể ngủ được, nằm trên giường một lúc, luôn nghĩ đến mẹ chồng ở ngoài hành lang, lắng nghe tiếng động bên ngoài.

 Mơ màng nghe thấy tiếng rên rỉ, giống như tiếng trẻ con khóc, hình như ở dưới gầm giường, hoặc ở ngoài cửa, tôi không dám ra ngoài nhìn, lăn qua lộn lại cảm thấy đau bụng.

Cuối cùng, tôi cảm giác như chảy m.á.u trong kỳ kinh nguyệt, bụng quặn đau dữ dội.

Tôi sợ đến mức không còn dám giận dỗi, vội vàng đẩy Phùng Chí Kiên, nhưng anh lại ngủ say, đẩy thế nào cũng không tỉnh.

Ngay cả tôi cố véo anh tỉnh dậy nhưng anh lại tưởng là tôi hờn dỗi muốn gây sự với anh ấy nên chỉ mơ màng nói giúp tôi xoa xoa sẽ hết đau.

Nhưng đây không phải là đau nhức bình thường trong kỳ kinh nguyệt a!

Không biết là anh giận dỗi hay tôi tức giận, bình thường anh không ngủ say như vậy!

Tôi gọi chồng dậy nhưng anh chỉ nằm bất động trên giường, rốt cuộc tôi cảm thấy hơi nóng chảy xuống đất từng đợt, đồng thời còn có cảm giác đau đớn như bị vật gì đó đè lên bụng mình.

Nhưng dù tôi có véo và đá Phùng Chí Kiên thế nào đi nữa, anh cũng chỉ mơ màng không tỉnh dậy. Tôi chỉ có thể cố sức đứng dậy đi đến nhà vệ sinh xem một chút. Nếu không được sẽ tự gọi xe cấp cứu đến bệnh viện.

Vừa bước ra khỏi phòng, bụng tôi đau không chịu nổi, thậm chí tôi còn cảm thấy từng dòng hơi nóng tràn ra ngoài, cơn đau khiến tôi phải hét lên: “Phùng Chí Kiên!”

Thật kì lạ, dù tôi có hét thế nào, Phùng Chí Kiên cũng không tỉnh dậy, ngay cả mơ màng ậm ừ như vừa rồi cũng không.

Ngược lại, cửa ra vào bị đẩy ra, mẹ chồng đang ngủ ỏ hành lang không biết sao lại lần mò đi vào: “Thái Doanh, con làm sao vậy?”

Bà từ bên ngoài bước vào, duỗi người lao vào tôi. Sau đó có vật gì nhỏ bé kêu: “Chi” một tiếng, thoáng qua từ trong phòng ngủ men theo cái bóng của mẹ chồng, đến gần gấu quần bà rồi nó chui vào quần áo và biến mất.

Nhưng lúc đó tôi đau lăn lộn trên mặt đất, sợ mất đứa bé, chỉ cố cầm tay của mẹ chồng, dù có muốn nói cũng không nói nên lời.

Mẹ chồng thấy tôi như vậy, dường như biết chuyện gì đang xảy ra nên hỏi tôi trong nhà có ngải cứu không.

Lúc ấy tôi đau lăn lộn trên mặt đất, biết rằng xông ngải cứu có tác dụng, nhanh chóng chỉ vào ngăn kéo dưới tủ TV trong phòng khách.

Mẹ chồng nói muốn chăm sóc tôi sinh cháu nội, sẽ không hại tôi!

Trong thời gian dịch bệnh, tôi có mua một túi ngải cứu, cất ở trong đấy.

“Không sao đâu, ở nhà mẹ cũng làm bà đỡ đấy, trường hợp của con mẹ cũng từng gặp, xông chút ngải cứu liền hết đau thôi, ráng nhịn một chút.” Mẹ chồng tôi rất khỏe trực tiếp bế tôi lên, đặt trên ghế salon, lấy ngải cứu đốt, giống như hút thuốc lá, hít một hơi thật sâu. 

Ngải cứu bị đốt kêu xèo xèo, sau khi hút một hơi, thổi vào rốn của tôi.

Tiếp theo giơ hai tay trên ngải cứu hun nóng, rồi khép lại giữ khói xoa nhẹ trên bụng tôi.

 Khi bà thổi một điếu thuốc vào rốn, tôi cảm thấy có một dòng nhiệt ấm từ rốn truyền đến chỗ đau, cảm giác đau đớn giảm đi rất nhiều.

Giống như cái lạnh mùa đông, tự nhiên có một luồng hơi nóng sưởi ấm.

Mẹ chồng hai tay khép lại giữ khói, lúc xoa nhẹ trên bụng tôi, đau nhức dần tan đi, ngay cả cơn đau kỳ kinh nguyệt cũng không còn.

Điều kỳ lạ hơn nữa là mẹ chồng tôi làm ruộng ở quê nhưng hai tay lại trắng trẻo, đầy đặn, mềm mại không xương, mịn như ngọc, lại còn ấm ấp, xoa trên bụng cảm thấy rất thoải mái.

Mẹ chồng nói từng làm bà đỡ, nhưng ở cái tuổi này của bà làm bà đỡ chắc ít?

Hơn nữa cũng chưa từng nghe Phùng Chí Kiên nhắc đến, vả lại bây giờ sinh con ở bệnh viện, ai còn gọi bà đỡ!

“Trong ba tháng đầu thai kỳ, nửa đêm đột nhiên đau bụng. Như chỗ chúng ta từng nói là Nan Sản Bà đến. Thai quỷ c.h.ế.t sớm muốn ăn đứa trẻ trong bụng con, chiếm chỗ cái thai, mượn cơ hội sinh ra.” Mẹ chồng vừa lấy khói trên ngải cứu xoa bụng tôi, vừa liếc nhìn ra cửa: “Thông thường trong tình huống này, Nan Sản Bà sẽ đè người trong nhà, không để người khác giúp đỡ. Nếu không, bình thường Chí Kiên ngủ rất nhẹ, tại sao tối nay lại kêu không dậy được?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nhap-thai-ma/chuong-1.html.]

Bụng tôi không còn đau nữa, được bàn tay ấm áp như ngọc của mẹ chồng xoa bóp, cơ thể vốn căng thẳng của tôi cũng được thư giãn thả lỏng.

Biết rõ câu cuối mẹ chồng nói là để nói đỡ cho Phùng Chí Kiên, tôi cũng không để ý, đến cả Nan Sản Bà cũng lôi ra nói, chắc chắn là ngủ đến hồ đồ.

Nhưng khi mẹ chồng khép làn khói từ điếu thuốc ngải cứu xoa bóp bụng tôi, cơn đau biến mất hoàn toàn, ngửi mùi thơm ngải cứu, cảm giác sợ hãi khủng hoảng cũng biến mất, tính toán gọi xe cấp cứu cũng không cần nữa.

Nhìn mẹ chồng cầm ngược cây ngải cứu, cẩn thận giúp tôi hun ngải, tôi cảm thấy ấm áp yên tâm. Nằm trên ghế salon, chăm chú nhìn mẹ chồng, chợt nhận ra tuy bà mặc đồ quê mùa, nhưng làn da và khí chất của bà đều rất tốt.

 Nghĩ đến việc bà nói ngủ ngoài hành lang cũng không làm ầm ĩ, chỉ ôm chăn dứt khoát.

 Nhưng mỗi khi nghĩ đến vật nhỏ chui vào cổ áo của bà, tôi cảm thấy không thích hợp.

Liếc nhìn một bên cổ của bà, những vết xước nhỏ không còn đỏ nữa, những vẫn có thể nhìn thấy miếng da hơi bị lật lên đấy.

Nói cách khác, trên người mẹ chồng thật sự có thứ gì giống như “chuột lớn” sao?

Nhưng tôi và Phùng Chí Kiên đều có việc làm, con của anh trai tôi mới chỉ hơn một tuổi, cha mẹ tôi không thể đến giúp tôi chăm sóc con nên tôi luôn nghĩ giữ mẹ chồng ở lại là tốt nhất.

Vì vậy tôi phải nói chuyện đàng hoàng với Phùng Chí Kiên và hỏi anh ấy tại sao lại luôn chống đối mẹ chồng như vậy. Nếu như mẹ chống ở lại giúp chăm sóc con, vẫn tốt hơn thuê bảo mẫu phải không?

Thời buổi này tìm được bảo mẫu tốt khó lắm, nhưng mẹ chồng cũng sẽ không hại cháu của mình đúng không?

Tôi bị buồn ngủ vì xông ngải cứu, mẹ chồng đợi ngải cứu hun xong, giúp tôi đắp chăn, sau đó vào toilet lấy chậu nước, nói rằng lau người giúp tôi xem có m.á.u không.

Bà vừa nói, tôi tỉnh táo trong nháy mắt.

Cho dù cùng là phụ nữ, bà giúp tôi lau người cũng không tiện, nhanh chóng ngồi dậy: “Con đi vệ sinh đây.”

Nhưng mẹ chồng kiên trì giúp tôi lau: “Đều là phụ nữ cả, có sao đâu, trước kia mẹ còn giúp người khác đỡ đẻ, kiểm tra bên trong nữa đấy. Sau này con sinh cháu nội, mẹ có thể lau người cho con và cháu”

Bà kiên trì muốn chăm sóc tôi khi ở cữ, nhưng chỉ cần nghĩ tới kiểm tra bên trong tôi vẫn thấy ngần ngại.

Mẹ chồng thẳng tay kéo quần ngủ của tôi: “Lại đây! Đều là phụ nữ, con xấu hổ cái gì nha, sau này con sinh cháu nội, nhỡ không có sữa, còn không phải mẹ giúp con kích sữa.”

Không biết vì sao, bà vừa nói đến chuyện này, ngón tay kéo quần ngủ của tôi nắm thật chặt, ánh mắt dần đi lên.

Theo động tác ngẩng đầu của bà, giống như có thứ gì phình ra trước ngực, phát ra tiếng: “Chi…chi ha ha” như là tiếng cười khúc khích hoặc tiếng động vật đòi ăn.

Bị bà nhìn tôi dựng đứng lông tơ, thêm thứ gì trước n.g.ự.c bà giống như đầu chuột, cuống quýt đẩy tay bà ra.

Nhưng mẹ chồng khỏe đến mức có thể bế bổng tôi lên, làm sao tôi đẩy được bà, miệng bà quát tôi đừng ngại, một tay nâng người tôi lên, một tay kéo quần.

Đây là nhiệt tình thái quá a!

Tôi sợ hãi hét lên, đúng lúc tôi cảm thấy bụng dưới ớn lạnh, mẹ chồng tôi giật giật mũi, vẻ mặt đầy hưng phấn.

Sau đó tôi nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Phùng Chí Kiên: “Sao bà vào được đây? Tại sao nửa đêm lại xông ngải?”

Thấy mẹ chồng đang kéo quần tôi, kéo bà ra khỏi ghế sofa, vội vàng nhìn tôi: “Thái Doanh, em không sao chứ?”

Trên mặt anh ấy có vẻ thực sự hoảng sợ, thậm chí còn đưa tay sờ tay chân tôi kiểm tra, như sợ mẹ chồng sẽ làm gì tôi.

Thấy bên cạnh cây ngải cứu đang cháy cùng chậu nước ấm mẹ chồng đặt cạnh ghế sofa

Anh ấy như nghĩ tới điều gì đó, liếc nhìn mẹ chồng, sau đó quay đầu nhìn tôi nói: “Có phải em vừa thấy đau bụng? Thấy m.á.u đỏ không?”

 “Ừ, em cố đánh thức anh dậy nhưng không được, may mà có mẹ…” Tôi sợ hãi trước cách cư xử của anh ấy và sự “nhiệt tình” quá đáng của mẹ chồng, nên nhanh chóng kéo quần rúc vào góc salon.

Liếc nhìn mẹ chồng, chợt nhớ ra bà ngủ ngoài hành lang và Phùng Chí Kiên đã khóa cửa ra vào mà, bà vào bằng cách nào?

Mẹ chồng nhìn tôi mỉm cười và nói: “Không sao đâu, con tự rửa đi, thay quần áo để mẹ giặt.”

“Ra ngoài!” Phùng Chí Kiên đột nhiên quay đầu và hét vào mặt bà.

Có lẽ thấy tôi ở một bên, anh rút lại lời định nói, ngồi xuống ghế salon, mặt tái mét vì tức giận.

“Mẹ chỉ là nghe thấy tiếng Thái Doanh kêu, không nghe thấy con có động tĩnh gì, mới dùng chìa khóa con cho để vào xem, sợ con dâu gặp chuyện gì, cho nên mới vào, con đừng tức giận.” Mẹ chồng ở một bên mỉm cười, hình như không hề tức giận.

Bà cầm chậu nước ấm và nói với tôi: “Thái Doanh, vào toilet rửa mặt rồi quay lại ngủ nhé.”

Phùng Chí Kiên đảo mắt nhìn tôi, có vẻ áy náy, cũng không tranh cãi thêm nữa.

Nhưng anh không cho mẹ chồng ngủ trong nhà, tại sao lại đưa chìa khóa cho bà?

Nhưng tôi cảm thấy có chút m.á.u ở phía dưới, hơi khó chịu, hơn nữa cũng không thể hỏi thêm về mối quan hệ giữa hai mẹ con họ.

Khi tôi lấy quần áo từ trong phòng đi vào phòng tắm, Phùng Chí Kiên kéo mẹ chồng vào phòng khách và gầm gừ điều gì đó một cách hung dữ. Mẹ chồng chỉ mỉm cười nịnh nọt, trông rất buồn.

Thấy tôi bước ra, bà đẩy Phùng Chí Kiên ra rồi nhiệt tình chạy tới, giúp tôi kiểm tra nhiệt độ nước và đưa cho tôi một chiếc khăn mặt, khiến tôi vừa sợ vừa khó chịu.

Sau khi đóng cửa lại, tôi thấy mẹ chồng vẫn đứng ngoài cửa đợi.

Dù nghi ngờ, nhưng tôi vẫn cảm thấy bức bối, m.á.u dính vào có chút khó chịu, kỳ cọ cơ thể mình, thay một bộ quần áo màu đỏ, đem quần áo bẩn nhét vào trong giỏ giặt, nghĩ để ngày mai giặt, rồi ra ngoài.

Mẹ chồng vốn đang đứng canh cửa đã pha một cốc nước đường nâu nói tôi uống nó sẽ ngủ ngon.

 Tôi cầm ly nước đường nâu ấm áp, nhìn nụ cười nịnh nọt của bà, dù cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng tôi cũng không quan tâm lắm.

Tôi nghĩ đến việc hỏi Phùng Chí Kiên, có chuyện gì khúc mắc giữa hai mẹ con, ít nhất nên cởi bỏ nút thắt trong lòng anh ấy, nhưng tôi không dám nghĩ đến việc giữ mẹ chồng ở lại.

Vừa cầm ly nước đường nâu đi mấy bước, phát hiện mẹ chồng vẫn chưa đi theo, nghĩ đến bà nói giúp tôi giặt quần, sợ bà làm thật, tôi vội vàng cầm ly nước đường nâu cẩn thận xoay người lại.

Nhưng vừa bước được hai bước, tôi nhìn thấy trong nhà vệ sinh, mẹ chồng tôi đang cầm chiếc quần tôi vừa cởi, từ từ cúi xuống…

 

Loading...