Chạm để tắt
Chạm để tắt

NHÂN VẬT CHÍNH CHỈ MUỐN YÊU ĐƯƠNG - CHƯƠNG 14: KỸ NĂNG HÔN QUÁ KÉM

Cập nhật lúc: 2024-07-08 20:17:59
Lượt xem: 5

Lực trên môi rất dịu dàng, nhưng hơi thở lại vừa bá đạo vừa nóng bỏng, như muốn nuốt chửng tất cả.

 

Không biết là Thẩm Dịch đã uống sữa hay là ăn bánh ngọt, hoặc là đã dùng cả hai, hương vị ngọt ngào trên môi cậu khiến cho Phó Dư Hạc - một người vốn không thích đồ ngọt cũng không kháng cự lại sự ngọt ngào này.

 

Cảm giác tê dại truyền khắp cơ thể.

 

Trong ba giây đầu tiên khi Thẩm Dịch đến gần anh, vẻ mặt của Phó Dư Hạc trống rỗng, cảm giác bối rối hiếm hoi xuất hiện trong anh, nhiệt độ cơ thể tăng cao, ngay cả m.á.u trong người dường như cũng chảy nhanh hơn, vành tai nóng bừng lên khiến cho anh ý thức được rằng mình đang thảm hại thế nào.

 

Lòng bàn tay anh ướt đẫm mồ hôi, trong tầm mắt chỉ nhìn thấy đôi lông mày dịu dàng thanh tú của Thẩm Dịch, giống như một nắm tuyết trắng đang chờ đợi người ta nhào nặn.

 

Thẩm Dịch nói là uống say rồi.

 

Say cái gì mà say? Say sữa à?😂 

 

Nhưng đáng ngạc nhiên là, anh dường như đối với một Thẩm Dịch "Bụng đầy ý xấu, tâm tư không trong sáng" cũng không cảm thấy chán ghét.

 

Có đôi khi ấn tượng của người đối với người sẽ bị ảnh hưởng bởi bầu không khí và hoàn cảnh, dẫn đến những đánh giá hoàn toàn khác nhau.

 

Ngón tay đang buông thõng bên chân của anh hơi cong lên, không đợi những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu anh kịp lắng xuống, Thẩm Dịch đã có hành động tiếp theo.

 

Điềm nhiên vượt qua ranh rới.

 

Cậu mở ra môi và răng của Phó Dư Hạc, hòa lẫn hơi thở của hai người lại với nhau.

 

Đêm hôm đó giống như mở ra một cánh cửa mới lạ, dẫn dắt Thẩm Dịch có một trải nghiệm tuyệt vời.

 

Nhưng lần này lại không mãnh liệt và kích thích như đêm hôm đó, mà dịu dàng như dòng suối. Thẩm Dịch đang đắm chìm trong cảm giác tuyệt diệu, giống như một đứa trẻ cố chấp chờ đợi được đáp lại, sự thờ ơ của Phó Dư Hạc khiến cậu khẽ nhíu mày.

 

Lông mi cậu kẽ run.

 

Tạo sao anh lại không có phản ứng gì chứ? Anh không thích nó sao? Tối hôm đó rõ ràng Phó Dư Hạc cũng hưng phấn giống cậu mà.

 

Nụ hôn lưu luyến dừng lại trong giây lát.

 

Hôn đương nhiên rất thú vị, Thẩm Dịch cũng rất thích, nhưng đêm nay hình như có gì đó không đúng… rất khác với đêm đó.

 

Cậu tạm thời không hiểu được cảm xúc cuồng nhiệt đêm đó gọi là “động tình.”

 

Một người hôn say đắm, một người thì đứng im như khúc gỗ, điều này ảnh hưởng rất nghiệm trọng đến cảm xúc khi làm chuyện thân mật. Thẩm Dịch mở đôi mắt khép hờ của mình ra.

 

Trong đôi mắt sâu thẳm của Phó Dư Hạc lấp lóe ánh sáng, xinh đẹp như viên Hắc Diệu thạch vậy. Vẻ mặt của anh lúc này như một con mãnh thú vừa tỉnh giấc, dưới ánh đèn, mọi biểu cảm đều khó mà che giấu được.

 

Quai hàm của Thẩm Dịch căng ra, đôi mắt trong sáng toát lên sự bướng bỉnh, hòa với hơi nước trông như viên đá quý phủ một lớp sương mù, đôi lông mày nhíu lại có vẻ không kiên nhẫn, tay còn đang nắm chặt cổ áo của Phó Dư Hạc, khiến hai chiếc cúc trên áo sơ mi của anh bị bung ra.

 

Yết hầu của cậu lăn xuống, rút ​​​​lại khoảng cách giữa hai người, cậu hỏi với giọng hơi khàn: "Tại sao anh lại bất động?"

 

Giọng của Phó Dư Hạc còn khàn và trầm hơn cả cậu: "Thẩm Dịch."

 

Sau hai chữ này, cổ họng Phó Dư Hạc như nghẹn lại, đôi môi mỏng hơi hé mở nhưng anh lại không nói ra được một từ nào nữa.

 

Trong mắt anh, tình cảm của Thẩm Dịch là táo bạo, cuồng nhiệt, không gò bó, chủ động và thẳng thắn.

 

Tình cảm nồng nhiệt quá thì rất dễ phai nhạt.

 

Phó Dư Hạc phải thừa nhận rằng anh có chút rung động đối với Thẩm Dịch - người bằng tuổi em trai mình, nhưng nếu bàn về chuyện tương lai, anh cũng không dám chắc bọn họ sẽ gắn bó được lâu dài.

 

Phó Dư Hạc làm gì cũng phải có kế hoạch quy trình, anh không muốn quá tùy tiện trong vấn đề tình cảm.

 

Sự rung động ngắn ngủi về mặt thể xác và tinh thần này liệu có đủ để hai người gắn bó lâu dài hay không vẫn chưa biết được. Chuyện tình cảm một khi đã bắt đầu thì không thể quay đầu lại, hoặc là ở bên nhau hòa thuận vui vẻ, hoặc là chia tay trong hòa bình, hoặc là cả hai đều đau khổ. 

 

Phó Dư Hạc thử tưởng tượng nếu thực sự bắt đầu liệu anh có cho phép Thẩm Dịch rời xa anh không? Đáp án chắc chắn là không.

 

Với tính cách của anh và Thẩm Dịch, cái kết chỉ có thể là vế đầu tiên hoặc là cuối cùng.

 

Anh hít một hơi thật sâu, ngước đôi mắt u ám.

 

Nhưng khi anh còn chưa kịp lên tiếng, Thẩm Dịch đã giơ tay lên nhéo cằm anh sau đó nhân lúc anh đang thất thần mà hôn lên môi anh.

 

"Lần sau em hôn anh, anh phải đáp lại em đó." Giọng điệu của Thẩm Dịch rất nhẹ nhàng, nhưng không hiểu sao lại nghe ra chút nguy hiểm: "Cũng phải giống như lần trước." 

 

Hình như sợ anh không biết lần trước là lần nào, cậu nhấn mạnh thêm một câu: "Giống như đêm sinh nhật của anh vậy."

 

So với sự lo xa của Phó Dư Hạc thì suy nghĩ của Thẩm Dịch đơn giản hơn nhiều.

 

Cậu chỉ là rất thích cảm giác được hôn mà thôi, cậu thích thế nên cậu muốn đòi hỏi nhiều hơn nữa.

 

Trái tim Phó Dư Hạc loạn nhịp, trầm giọng hỏi: "Cậu ra lệnh cho tôi?"

 

Không được, anh nên dứt khoát nói cho cậu biết là sẽ không có lần sau nữa đâu.

 

Thẩm Dịch: "Nếu anh muốn nghĩ như vậy em cũng không có ý kiến gì."

 

Phó Dư Hạc: "..."

 

Thẩm Dịch: "Nhưng lần trước khi anh hôn em, em đã đáp lại anh."

 

Phó Dư Hạc: "..."

 

Cậu còn muốn có qua có lại mới toại lòng nhau nữa à? 

 

Anh giật giật khóe môi, nhếch mép cười nói: "Là do cậu hôn quá tệ, tôi không có cảm giác."

 

"Vậy sao?" Thẩm Dịch suy nghĩ một chút rồi nói: "Em là người mới, anh thông cảm nha.”

 

Trái tim Phó Dư Hạc như có một sợi lông vũ lướt qua vậy.

 

Rất thuần khiết.

 

Anh liếc thấy rượu trái cây bên cạnh món thịt nướng trên bàn, l.i.ế.m liếm môi.

 

Hóa ra là mùi vị của rượu hoa quả.*

 

*Ý anh Phó là mùi vị của nụ hôn ó 🥴

 

Không lâu sau, Phó Trừng loạng choạng đi ra khỏi toilet, cuộc trò chuyện giữa Thẩm Dịch và Phó Dư Hạc cũng dừng lại.

 

Phó Trừng vừa mới nôn một trận trong toilet, khuôn mặt nhỏ bơ phờ, vừa bước ra đã bị hai cặp mắt nhìn chằm chằm khiến cậu căng thẳng, suýt nữa thì quay lại trong toilet ngay tại chỗ.

 

"Anh?" Phó Trừng ậm ờ: "Anh về rồi..."

 

Phó Dư Hạc: "Ngủ đi." 

 

Phó Trừng ngoan ngoãn đáp: "Đi ngay ạ."

 

Sau đó, cậu loạng choạng đi lên lầu, suýt nữa thì ngã cầu thang luôn, Phó Dư Hạc cau mày đi tới nắm lấy một cánh tay của cậu, động tác nhìn thì có vẻ thô bạo nhưng thực ra lại không dùng bao nhiêu sức lực.

 

Thẩm Dịch ngồi ở một bên, chống cằm lẩm bẩm: “Thật là dịu dàng…”

 

Phó Dư Hạc lên tầng thu xếp cho Phó Trừng xong, đi xuống thì thấy Thẩm Dịch đang ngồi bên dưới ăn bánh ngọt. Cậu rất thích mấy món tráng miệng trong nhà Phó Trừng.

 

“Anh, anh ăn chút gì đó không?”

Thấy anh đi đến gần, Thẩm Dịch đưa ra một xiên thịt nướng.

 

Truyện được chuyển ngữ bởi Góc tiểu thuyết của mèo đen. Vui lòng không reup dưới mọi hình thức

Phó Dư Hạc không nhận: “Không ăn.”

 

Anh cầm lấy lon bia bên cạnh, "cạch" một tiếng mở ra, ngẩng đầu nhấp một ngụm, hương vị của bia hòa tan vị ngọt trong miệng.

 

Chiếc cổ giơ cao tôn lên vẻ đẹp nam tính mạnh mẽ, yết hầu nhô cao lăn lên lăn xuống, hai nút áo sơ mi trắng mở ra, để lộ ra xương quai xanh, cực kỳ quyến rũ.

 

Thẩm Dịch l.i.ế.m môi.

 

Khoảnh khắc khi Phó Dư Hạc cúi đầu, anh bắt gặp ánh mắt đầy tính xâm lược của Thẩm Dịch, giống như đang tìm chỗ dễ bị tổn thương nhất của con mồi, chờ thời điểm thích hợp là sẽ ra tay ngay.

 

Phải nói rằng ánh mắt như vậy rất dễ khơi dậy lòng ham muốn chinh phục của người khác.

 

“Cậu đang nhìn cái gì?” Phó Dư Hạc trầm giọng hỏi.

 

Thẩm Dịch ngẩng đầu lên, ngón trỏ trượt từ cằm xuống cổ, động tác chậm rãi khiến người ta không nhịn được mà nhìn theo ngón tay cậu.

 

Cuối cùng, tay cậu đặt lên chỗ yết hầu.

“Nghe nói yết hầu là chỗ gợi cảm nhất của đàn ông, anh nghĩ sao?”

 

Phó Dư Hạc: “...”

 

Cậu đang quyến rũ anh đấy à? Thật là thẳng thắn đến mức khiến người khác không biết phải phản ứng thế nào.

 

Phó Dư Hạc nhìn đi chỗ khác, ho nhẹ một tiếng, chuyển chủ đề: "Khi nào thì cậu về?"

 

“Đã muộn như vậy rồi, em vẫn phải đi về sao?”Thẩm Dịch thản nhiên nói.

 

Phó Dư Hạc: “... Không cần.”

 

Hai người họ, một người càn quét đồ ăn trên bàn, một người uống bia, bầu không khí hài hòa đến không ngờ, Phó Dư Hạc liếc nhìn Thẩm Dịch, thấy cậu vẫn chưa có ý định ngừng ăn thì hỏi: “Cậu còn muốn ăn bao lâu nữa mới thôi vậy?”

 

Phó Dư Hạc xắn tay áo lên để lộ ra cánh tay săn chắc, ngón tay cái chậm rãi xoa nắp lon bia trên tay.

 

"Em còn chưa ăn xong mà, để thừa đồ ăn rất là lãng phí đó." Thẩm Dịch nói, sau đó dường như nghĩ tới điều gì, cậu nhìn về phía Phó Dư Hạc: "Anh, anh đang chờ em sao?" 

 

Ngón tay Phó dư Hạc dừng lại một chút: "Không." 

 

Thẩm Dịch:"Ồ"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nhan-vat-chinh-chi-muon-yeu-duong/chuong-14-ky-nang-hon-qua-kem.html.]

“Đã muộn rồi, anh uống bia như vậy không tốt cho thận đâu.”

Thẩm Dịch nói.

 

Phó Dư Hạc hừ một tiếng: “Không cần cậu quan tâm, thận tôi vẫn tốt lắm.”

 

So với thịt nướng thì Thẩm Dịch có hứng thú với món tráng miệng hơn, dù sao thì ăn đồ ngọt có thể khiến người ta vui vẻ mà, cậu tập trung vào chiếc bánh nhỏ trước mặt, cẩn thận dùng thìa ăn từng miếng một. 

 

“A…Em nói sai rồi, phải là không tốt cho dạ dày á.”

 

“Buổi tối ăn nhiều đồ ngọt cũng không tốt lắm đâu.” Phó Dư Hạc nói.

 

Thẩm Dịch: “A…Anh đang quan tâm em à?”

 

Vẫn biết nắm bắt trọng điểm cực tốt như thường lệ.

 

Động tác của Phó Dư Hạc khựng lại hai giây: "Cậu đừng nghĩ nhiều.”

 

Anh còn chưa nói xong, Thẩm Dịch đã cắt ngang: "Em sẽ hôn tốt hơn mà."   

 

Phó Dư Hạc: "?" 

 

Anh nhìn Thẩm Dịch đang đắm chìm trong ăn uống, vẻ mặt mơ hồ không rõ.

 

Chỉ với một câu nói này của cậu mà phòng tuyến tâm lý anh cố gắng xây dựng bấy lâu đã bị phá vỡ tan tành. 

 

Bọn họ cứ ngồi như vậy suốt hai tiếng đồng hồ.

 

Bên ngoài cửa sổ, đêm dần khuya, trăng sáng treo cao, bầu trời đầy sao, không gian chung quanh yên tĩnh. 

 

Trong biệt thự vẫn còn sáng đèn, Phó Dư Hạc nằm ở trên sô pha, tay giơ lên hướng về phía ánh đèn trên trần nhà, hô hấp có chút rối loạn.

 

Vừa rồi hỏi đến đâu rồi?

 

Một lúc sau, anh mới nhớ ra rằng anh vừa hỏi Thẩm Dịch rằng liệu Phó Trừng có kể cho cậu nghe về quá khứ của thằng bé hồi cấp hai không.

 

Làm thế nào mà… lại trở thành như bây giờ rồi?

 

Không đợi anh tỉnh táo được bao lâu, ánh sáng trên đầu đã bị một bóng đen che khuất. Một bóng đen bao phủ lấy anh, bàn tay đặt trên đầu bị một bàn tay khác không thuộc về mình nắm lấy, đan chặt lại với nhau, mười ngón đan xen, vừa thân mật vừa mập mờ ái muội.  

 

"Anh thấy nụ hôn vừa rồi của em như thế nào?" Người đang đè ở trên người anh hỏi. 

 

Cổ họng Phó Dư Hạc khô khốc, đầu lưỡi bị mút đến tê dại, yết hầu lăn lên lăn xuống.   

 

Nụ hôn đó như thế nào à?

 

Nếu để cho Phó Dư Hạc trả lời công bằng và khách quan thì đại khái là “lần sau tốt hơn lần trước.”

 

Thẩm Dịch là một học sinh xuất sắc... Không, phải nói rằng cậu rất có thiên phú trong chuyện này.

 

Lần đầu tiên hai người hôn nhau đều là dựa vào bản năng, lần thứ hai xảy ra vào hai tiếng trước, Thẩm Dịch là đang thăm dò, lần thứ ba, lần thứ tư như muốn nuốt người ta vào trong bụng, ngang ngược bá đạo, lại cố chấp muốn được khen ngợi.

 

Ánh mắt của Phó Dư Hạc rơi vào trên người Thẩm Dịch -  người đang chống nửa người lên trên đầu anh, chờ đợi câu trả lời của anh.

 

Đôi môi từ nhạt màu đổi thành màu đỏ quyến rũ hé mở, anh nói: “Rất tệ.”

 

“Làm sao có thể, rõ ràng là có tiến bộ mà?” Thẩm Dịch bất mãn nói.

 

Phó Dư Hạc: "Đó là ảo giác của cậu mà thôi."

 

Thẩm Dịch: "Vậy thử lại lần nữa!"

 

Phó Dư Hạc: "Cậu có thử thêm bao nhiêu lần nữa thì cũng như vậy thôi."

 

Anh vừa dứt lời đã bị cậu bịt miệng bằng một nụ hôn, tay trái Phó Dư Hạc và tay phải phải Thẩm Dịch đan chặt vào nhau, bị cậu ấn chặt xuống ghế sofa tạo thành một vòng trũng xuống, quyến rũ khó tả.

 

Phó Dư Hạc giơ tay lên, siết chặt lấy gáy của Thẩm Dịch, khả năng tự chủ khi dính vào cồn hệt như đóa hoa khô héo khi trời đông, biến mất hoàn toàn không dấu vết.

 

Anh nhớ tới lúc trước Thẩm Dịch nói mình là một khúc gỗ, đang muốn dạy cho câu một bài học, nhưng trong lúc vô tình lại bị Thẩm Dịch lấy đi quyền chủ động, mà thế thượng phong vừa mất đi thì không thể nào lấy lại được nữa.

 

Trong nụ hôn cuồng nhiệt này, nhiệt độ cơ thể tăng lên làm cho hơi thở của anh cũng nóng lên theo, làm cả người anh như bị hòa tan, bàn tay đang nắm sau gáy Thẩm Dịch của anh bất giác đã chuyển biến thành một cái ôm, môi và răng giao nhau, cảm giác đắm chìm trong sắc dục thực sự là khiến người ta trầm mê, đầu óc anh cũng trở nên hỗn loạn, không thể suy nghĩ được điều gì cả.

 

Phó Dư Hạc đang trong trạng tuy đã ngà ngà nhưng vẫn chưa hoàn toàn say, cả người nhẹ bỗng, làn da trắng nõn ửng hồng, đuôi mắt nhuốm một màu đỏ tươi động lòng người.

 

Khi Thẩm Dịch dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt khóe mắt và vành tai của anh, toàn thân anh sẽ trở nên căng thẳng không chịu nổi, trên cổ lộ ra những đường gân xanh xinh đẹp, Thẩm Dịch cảm thấy rất thú vị.

 

Phó Dư Hạc nhận ra suy nghĩ xấu xa của cậu, nắm lấy tay cậu thở hổn hển để cảnh báo nhưng trong tình huống này thì nó hoàn toàn vô dụng, giống như một con hổ bị lấy đi móng vuốt và răng nanh sắc nhọn, khi muốn lấy móng vuốt ra dọa người thì chỉ còn mỗi đệm thịt mềm mại mà thôi.

 

Vừa đáng thương vừa đáng yêu, nó không chỉ không uy h.i.ế.p được ai mà còn khiến người ta muốn bắt nạt, càng thêm gợi cảm mà thôi.

 

Lon bia ở góc bàn rơi xuống đất phát ra âm thanh lanh lảnh.

 

Họ đều là những người trẻ tuổi tinh lực tràn trề, hôn tới hôn lui hồi lâu rất dễ xảy ra chuyện.

 

Phó Dư Hạc vẫn giữ lại được một tia lý trí, cảm thấy hẳn là nên chậm lại, anh không muốn mối quan hệ của họ tiến triển quá nhanh, giai đoạn đầu càng nhiệt tình, sau khi cảm xúc mạnh mẽ vơi đi rồi sẽ chỉ còn lại sự khó xử mà thôi.

 

Ngược lại, Thẩm Dịch dường như không có hứng thú với bất kỳ thứ gì khác, chỉ tập trung vào hôn môi, cũng chưa có suy nghĩ về việc tiến thêm một bước, ít nhất là hiện tại vẫn chưa có suy nghĩ đó.

 

Tia nghi ngờ chợt lóe lên trong suy nghĩ của Phó Dư Hạc, nhưng anh cũng chẳng có thời gian để ý tới nó nữa vì nụ hôn đang cướp lấy không khí trong phổi khiến anh thấy khó thở, thiếu dưỡng khí dẫn đến cảm giác buồn ngủ.

 

Ngày hôm sau, Phó Dư Hạc là người dậy sớm nhất, nguyên nhân là vì anh ngủ không được thoải mái.

 

"Ừm..." 

 

Anh phát ra một tiếng rên rỉ, ngẩng đầu lên, trước mặt anh là quần áo của Thẩm Dịch.

 

Hai người ngủ trên sô pha với tư thế hết sức kỳ quái, nửa người của Phó Dư Hạc đè lên người Thẩm Dịch, còn tay của Thẩm Dịch vẫn đang đặt trên eo Phó Dư Hạc.

 

Phó Dư Hạc loay hoay một hồi mới đứng dậy được, lưng anh đau nhức, áo sơ mi nhăn nhúm và trên người có mùi hơi khó chịu.

Kí ức hỗn loạn đêm qua ùa về, Phó Dư Hạc ngồi cạnh ghế sofa quay đầu nhìn Thẩm Dịch đang ngủ ngon lành. 

 

Thẩm Dịch đang nằm nghiêng, khi cậu nhắm mắt lại, đôi mắt bình thường luôn lộ ra vẻ kiêu ngạo đã đóng lại, khiến cậu trông có vẻ ngoan ngoãn, giống như loài động vật ăn cỏ vô hại, hoàn toàn khác với vẻ ngang ngược và thô bạo tối qua.

 

Phó Dư Hạc xoay bờ vai đau nhức của mình, lấy tay chọc chọc vào khuôn mặt mịn màng của Thẩm Dịch, thấy Thẩm Dịch cau mày có dấu hiệu sắp tỉnh thì vội rút tay về.

 

Thẩm Dịch mở mắt ra, những gì cậu thấy là Phó Dư Hạc đang từ trên cao nhìn xuống cậu.

 

“Anh, chào buổi sáng.” Thẩm Dịch có chút ngái ngủ, âm cuối còn kéo dài.

 

Phó Dư Hạc: “Đứng lên.”

 

Thẩm Dịch chớp mắt.

 

"Vào phòng tôi tắm rửa đi." Phó Dư Hạc dừng một chút, nhỏ giọng giải thích: "Đừng để Phó Trừng nhìn thấy cậu như vậy."

 

Anh cúi đầu nhìn vào mắt cậu: “Chuyện của chúng ta phải giấu Phó Trừng cho đến khi kết thúc kỳ thi tuyển sinh đại học, cậu hiểu không?”

 

“À…” Thẩm Dịch dùng đầu ngón chạm nhẹ vào khóe môi: “Em giỏi nhất là giữ bí mật đó.”

___

Tác giả có lời muốn nói:

 

Phó Trừng: “Cái gì, hai người muốn giấu em chuyện gì cơ? (em đã nghe thấy rồi, cả hai tai của em đều nghe thấy rồi.jpg)”

 

Loading...