NHÂN VẬT CHÍNH CHỈ MUỐN YÊU ĐƯƠNG - CHƯƠNG 12 CHÓ CON

Cập nhật lúc: 2024-07-03 19:09:44
Lượt xem: 7

Sau một lúc im lặng.

 

Thẩm Dịch nhìn anh với ánh mắt trong veo, giọng điệu không chắc chắn: "Không phải chứ, anh, anh sẽ không phủ nhận đâu đúng không?”

 

Phó Dư Hạc nhìn cậu một chút, quay mặt đi, trầm giọng nói: “Nói đi, điều kiện của cậu là gì?”

 

“Tạm thời em vẫn còn chưa nghĩ ra.” 

 

Thẩm Dịch tiến lên một bước, đến gần Phó Dư Hạc, Phó Dư Hạc cảm thấy hai người đứng gần nhau quá cũng không tốt, anh lùi lại đằng sau một chút, cuối cùng lại lui đến góc tường.

 

Thẩm Dịch không chịu buông tha, từng bước từng bước đến gần anh, Phó Dư Hạc hạ giọng, đưa tay ra chặn giữa n.g.ự.c hai người họ: “Nói chuyện cho nghiêm túc vào.”

 

Thẩm Dịch nắm lấy tay anh, đầu ngón tay luồn vào tay anh từng chút từng chút một, siết chặt lại, nói: “Em đang nói chuyện rất nghiêm túc mà.”

 

Tay còn lại của cậu chống lên trên bức tường phía sau, ngay bên cạnh khuôn mặt của Phó Dư Hạc. Biểu cảm trên khuôn mặt và động tác đều rất tùy tiện, không nhìn ra có chỗ nào là "nghiêm túc" cả.

 

Bóng của Thẩm Dịch bao trùm lấy Phó Dư Hạc, cậu nắm lấy bàn tay của Phó Dư Hạc và chơi đùa với những ngón tay anh, nhẹ nhàng kẹp ngón tay anh, còn vuốt ve mu bàn tay anh, hệt như một đứa trẻ tìm được món đồ chơi thú vị vậy.

 

Vào đông, thời tiết bắt đầu trở lạnh, nhiệt độ trên ngón tay của anh cũng có chút lạnh, xúc cảm khi làn da chạm vào nhau lan truyền từ tay đến n.g.ự.c Phó Dư Hạc, trái tim anh dường như có chút rung động trước sự đụng chạm đầy khiêu khích này.

 

Hành động của Thẩm Dịch như một tín hiệu, phá vỡ sự yên bình ngoài mặt, đưa họ quay trở về đêm đó, nói với Phó Dư Hạc rằng mọi thứ không thể quay trở về như lúc trước nữa rồi - mặc dù lúc trước cũng chẳng khá hơn là mấy.

 

“Tôi không có thời gian để chơi đùa với cậu đâu.” Phó Dư Hạc rũ mắt, giọng điệu bình tĩnh: “Nếu cậu vẫn chưa nghĩ ra, vậy thì quên đi.”

 

“Quên đi?” Thẩm Dịch hỏi: “Quên đi nghĩa là sao, nghĩa là anh không định thực hiện lời hứa cửa mình, hay là đợi em nghĩ ra rồi nói?”

 

Phó Dư Hạc: “...”

 

Ngoài ý muốn bắt được trọng điểm rồi.

 

“Đợi cậu nghĩ kỹ xong rồi lại nói.” Phó Dư Hạc dùng cùi chỏ đẩy đẩy cậu, nhưng lại đẩy không ra nên đành ngước mắt lên, thấy Thẩm Dịch vẫn đang chăm chú nhìn mình.

 

“Lỡ như sau này anh chơi xấu thì phải làm sao?” Thẩm Dịch nói.

 

Phó Dư Hạc: “Sẽ không.”

 

Thẩm Dịch: “Anh đang đợi em quên chuyện này có phải không?”

 

Phó Dư Hạc: “...”

 

Cậu thật sự rất thấu hiểu lòng người đó.

 

“Em không quên được.” Thẩm Dịch nói.

 

Phó Dư Hạc đột nhiên dừng lại: “Đó là… Lần đầu tiên của cậu sao?”

 

Anh muốn nói là “nụ hôn đầu”, nhưng lại cảm thấy trong tình cảnh này không phù hợp nói ra mấy từ đó lắm, nên anh đã thay đổi từ khác để hình dung. Tuy nhiên, khi nói ra từ đó rồi anh lại cảm thấy nó còn kỳ lạ hơn.

 

“Lần đầu tiên” bao giờ cũng đặc biệt và khó quên, ba từ này ẩn chứa quá nhiều nghĩa.

 

Thẩm Dịch mới mười tám tuổi, chưa từng yêu đương cũng chưa từng hôn ai, cái này vừa bình thường mà cũng hơi bất ngờ.

 

Bầu không khí mập mờ kéo dài này dường như đã biến thành những sợi tơ mảnh quấn lấy hai người họ, dây dưa không rõ, tuy mơ hồ nhưng lại rõ ràng là có tồn tại.

 

Nhìn không thấy sờ không được, nhưng lại truyền tải một cách chắc chắn cái loại cảm giác chỉ có thể hiểu chứ không thể diễn đạt bằng lời.

 

“Là lần đầu tiên của em.” Thẩm Dịch thẳng thắn thừa nhận không chút do dự: “Anh, anh cũng vậy mà.”

 

Phó Dư Hạc theo bản năng phản bác: “Tôi không phải.”

 

Câu trả lời của Thẩm Dịch mang đến cho anh cảm giác thỏa mãn kỳ lạ, nhưng anh không muốn Thẩm Dịch biết rằng hai người họ ngang hàng nhau, ít nhất là trong chuyện này, anh muốn ở vị trí cao hơn.

 

Thẩm Dịch thở dài: “A…”

 

Sau đó, cậu lè đầu lưỡi l.i.ế.m đôi môi đỏ mọng của mình, để lại một vệt ẩm ướt trên môi, nói: "Nhìn bộ dạng ngày đó của anh, em còn tưởng rằng anh cũng vậy chứ..."

 

"Kỹ năng hôn của cậu không tốt lắm." Anh nhận xét: "Không tốt bằng tôi."

 

Đêm đó, khi đôi môi chạm vào nhau lần đầu tiên, cả hai đều bất động. Phó Dư Hạc dường như bị sốc vì sự đụng chạm đó, không có động tác gì, mãi cho đến khi Thẩm Dịch tiến thêm một bước, rồi sau đó mới dẫn tới những chuyện xảy ra sau đó.

 

Nếu đêm đó Thẩm Dịch không đón nhận nụ hôn của anh khiến đầu óc anh mụ mị, có lẽ sau đó cũng sẽ không mãnh liệt như vậy.

 

Đôi môi ướt át và nụ cười nhẹ nhàng của Thẩm Dịch trong mắt Phó Dư Hạc đều là những thủ đoạn quyến rũ vụng về và quê mùa... nhưng nó lại có hiệu quả.

 

"Tối hôm đó là do tôi uống say." Phó Dư Hạc nhấn mạnh lần nữa.

 

Thẩm Dịch ngước mắt lên: "Vậy bây giờ anh đã tỉnh táo rồi."

 

Phó Dư Hạc: "Cho nên?"

 

"Cho nên..."

 

Thẩm Dịch đột nhiên tiến lại gần, rút ​​ngắn khoảng cách vốn đã rất gần giữa hai người, hơi thở nóng bỏng hòa quyện vào nhau.

 

Trái tim Phó Dư Hạc hẫng đi một nhịp, anh cụp mắt xuống rồi lại ngước mắt lên, lông mi run run, hỏi: "Cậu muốn làm gì?"

 

"Em muốn lúc anh tỉnh táo… nhớ lại cảm giác mà em đã mang lại cho anh." Thẩm Dịch nói.

 

"Không cần." Phó Dư Hạc nói.

 

Thẩm Dịch trầm giọng, kèm theo tiếng thở, giọng điệu có chút thân mật hỏi: "Vậy anh cần cái gì?”

 

“Câu hỏi của cậu thật vô nghĩa.” Phó Dư Hạc cảnh cáo: “Đừng lại gần tôi.”

 

Thẩm Dịch: “Tại sao, anh sợ rồi à?”

 

Phó Dư Hạc nhắc nhở cậu: "Tôi không phải người mà cậu có thể tùy ý chơi đùa."

 

"Nếu đây là trêu chọc..." Thẩm Dịch dừng lại một chút: "Không phải là anh trêu chọc em trước sao?"

 

Phó Dư Hạc: "..."

 

Ánh mắt của Thẩm Dịch từ đầu đến cuối đều dán chặt vào đôi môi mỏng của Phó Dư Hạc, cảm giác đêm hôm đó thật tuyệt vời, tuyệt vời đến mức trong một giây phút nào đó cậu sẽ cảm thấy hoài niệm, càng muốn nhiều hơn nữa…

 

"Anh hôn em một cái, em hôn lại anh một cái, rất công bằng." Thẩm Dịch nhẹ giọng nói.

 

Hơi thở của bọn họ rất gần nhau, tựa như rất thân mật không thể tách rời, nhưng lại luôn có một khoảng cách, như gần như xa. Có thể cảm nhận được hơi thở của nhau nhưng lại không thể chạm vào, đó là khảo nghiệm sự nhẫn nại của một người.

 

Phó Dư Hạc: "Loại chuyện này không có công bằng.”

 

Đôi môi của Thẩm Dịch và Phó Dư Hạc chỉ cách nhau khoảng hai ngón tay, chỉ cần có người nâng cằm lên là sẽ dính chặt vào nhau không rời, nhưng Thẩm Dịch lại đột nhiên dừng lại…

 

Như gần như xa mới là khiêu khích người nhất, Phó Dư Hạc mím môi: "Cậu..."

 

Nụ hôn như mong đợi đã không đến.

 

Thẩm Dịch đột nhiên cúi đầu, đưa một tay lên nắm cằm Phó Dư Hạc, Phó Dư Hạc ngẩng đầu lên, gáy áp vào tường, cổ lộ ra trong không khí.

 

Cổ áo sơ mi không cài khuy, yết hầu của anh nhô ra thành một hình vòng cung vừa gợi cảm lại vừa cấm dục, vì động tác đột ngột của Thẩm Dịch yết hầu của anh lăn xuống, anh lầm tưởng cậu lại muốn giở trò xấu xa gì.

 

Phó Dư Hạc nghiến răng nghiến lợi, có chút hổn hển nói: “Thẩm Dịch, cậu…”

 

Trong giây tiếp theo, giọng nói của anh bị thay thế bằng một tiếng rên rỉ, một cơn đau nhói từ cổ truyền đến, sau lưng anh giống như có một dòng điện chạy xẹt qua, khiến anh tê dại, đồng tử anh co rút lại trong giây lát.

 

Thẩm Dịch buông anh ra, lui về phía sau vài bước, toàn thân vẫn tràn ngập khát khao chưa tan: "Anh à, anh nói đúng, loại chuyện này không có công bằng."

 

Cậu l.i.ế.m l.i.ế.m môi: "Vậy thì sau này em có thể không cần tuân thủ quy tắc nữa rồi.”

 

Phó Dư Hạc ôm cổ, không biết là tức giận hay xấu hổ, hoặc có lẽ là do cả hai, sắc mặt anh đỏ bừng lên trông thấy. Anh không muốn thảo luận cái đề tài "công bằng" với cậu nữa, nhỏ giọng mắng: "Mẹ nó! Cậu là chó sao!"

 

Lâu lắm rồi anh mới bị người ta dày vò thành bộ dạng xấu hổ như vậy. Vừa rồi khi đôi môi tách ra, anh thực sự cảm thấy có chút hối hận.

 

"Anh nghĩ như vậy cũng không sao." Thẩm Dịch bình tĩnh nói.

 

Những lời mắng chửi ngoài miệng kiểu này không có tác dụng gì với Thẩm Dịch.

 

Phó Dư Hạc ném chiếc áo khoác đồng phục học sinh trong tay lên người Thẩm Dịch, sải bước rời đi, nhìn từ phía sau lưng trông giống như anh đang chạy trối c.h.ế.t vậy.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nhan-vat-chinh-chi-muon-yeu-duong/chuong-12-cho-con.html.]

Thẩm Dịch bắt lấy áo khoác, lớn tiếng nói với bóng lưng anh: "Anh, anh đã hứa với em rồi, không được chơi xấu đâu đó!”

 

Phó Dư Hạc tiếp tục bước đi, không hề trả lời cậu.

 

Thẩm Dịch khẽ l.i.ế.m chiếc răng nanh phía trên bên trái, mỉm cười, tâm trạng rất tốt.

 

Cậu đẩy cửa đi vào phòng, Phó Trừng ở trong phòng vẫn đang chăm chỉ làm bài, trầm mê trong biển học, ngăn cách hoàn toàn âm thanh từ thế giới bên ngoài. 

 

Thẩm Dịch treo áo khoác lên trên cái giá treo bên cạnh rồi ngồi xuống vị trí trước đó của cậu.

 

Bên kia, Phó Dư Hạc không có đi thư phòng mà đi qua phòng thay quần áo, nâng cằm lên nhìn mình trong gương. Trên cổ, vị trí gần xương quai xanh có một dấu răng màu hồng nhạt, trong đó có một chiếc răng để lại dấu vết sâu hơn. Anh mím môi, hơi thở trên người như sắp nổi bão, giơ tay lên cài cúc áo trên cùng, che đi dấu răng.

 

… Đồ chó con.

 

 

Tối chủ nhật, Thẩm Dịch vừa từ nhà Phó Trừng trở về. Khi cậu ra khỏi nhà họ Phó thì Phó Dư Hạc vẫn chưa về nhà, hai ngày nay anh đều về muộn. Theo Phó Trừng cảm thấy anh trai về muộn cũng là chuyện bình thường nên cậu cũng không cảm thấy truyện này có gì không ổn cả.

 

“Cộp cộp.”

 

Bật đèn trong phòng khách lên, Thẩm Dịch ném cặp lên ghế sô pha, chiếc cặp chứa đầy sách vở phát ra âm thanh nặng nề. Cậu thay dép đi trong nhà rồi bước vào phòng tắm.

 

Căn phòng này là do "Cậu" thuê, giá thuê cũng không rẻ, theo ý cậu thì là không đáng giá, rõ ràng là bị người môi giới coi như dê béo mà lừa.

 

Được cái là môi trường xung quanh cũng không tệ.

 

Thẩm Dịch vào phòng tắm đánh răng rửa mặt, vừa mới hất nước lên rửa mặt thì chiếc điện thoại đặt trong tủ cạnh gương cạnh bồn rửa tay reo lên, cậu lau khô tay rôig cầm điện thoại lên, là số lạ.

 

"Cho hỏi, có phải là anh Thẩm không?" Giọng nam trẻ tuổi ở đầu dây bên kia hỏi.

 

Thẩm Dịch: "Là tôi."

 

"Là như thế này, mấy ngày trước anh nhờ tôi giúp anh xem căn hộ, anh còn nhớ không? Ở đây tôi có một căn hộ đáp ứng được yêu cầu của anh, khi nào có thời gian anh có thể qua xem…”

 

Thẩm Dịch nghe người kia nói xong, suy nghĩ bắt đầu bay xa.

 

Bánh ngọt ở nhà Phó Trừng hôm nay rất ngon, nghe nói là do đầu bếp nhà cậu đặc biệt làm cho. Nghe nói ăn đồ ngọt sẽ khiến cho tâm trạng vui vẻ hơn, có vẻ đúng là như vậy thật.

 

Những ngày gần đây, cậu thường đến nhà Phó Trừng nhưng cơ hội gặp Phó Dư Hạc thì lại ít hơn trước nhiều…

 

"Anh Thẩm, anh Thẩm? anh còn ở đó không?" Giọng nói bên kia cao lên một chút.

 

Thẩm Dịch tỉnh táo lại, hẹn người trên điện thoại thứ sáu tuần sau liên lạc lại rồi cúp máy. Cậu ngáp một cái rồi gửi tin nhắn cho Phó Dư Hạc, sau khi tắm rửa xong cũng không thấy anh trả lời, cậu nằm xuống giường ngủ thiếp đi.

 

Giường trong phòng ngủ rộng 1,8 mét, Thẩm Dịch có thể tùy ý lăn qua lăn lại, điện thoại di động bị chủ nhân lật vài lần đã bị chôn vùi dưới chăn.

 

Nửa tiếng sau, điện thoại rung lên, phát sáng.

 

 

Phó Dư Hạc đã nhìn thấy tin nhắn Thẩm Dịch gửi.

 

Thực ra dạo này công ty không có việc gì quan trọng cả.

 

Đèn trong văn phòng của tòa nhà cao tầng vẫn đang sáng, Phó Dư Hạc nhìn dòng chữ "Về nhà sớm" trên điện thoại một lúc lâu, sau đó anh bật điện thoại lên một lúc rồi lại tắt đi, lặp đi lặp lại như thế bốn lần nhưng anh vẫn không trả lời tin nhắn.

 

Văn phòng vang lên tiếng gõ cửa, Phó Dư Hạc úp ngược điện thoại lên bàn, giống như vừa mới bừng tỉnh, sau khi ý thức được mình đang làm gì, anh vuốt trán: “Vào đi.”

 

Trợ lý ở bên ngoài đẩy cửa phòng làm việc ra, nói bây giờ đã muộn rồi, hỏi anh khi nào thì tan làm.

 

Trợ lý vẫn nở nụ cười trên môi, hắn không biết Phó tổng hai ngày nay bị làm sao mà lại điên cuồng tăng ca như vậy.

 

Nếu anh tăng ca thì họ cũng phải tăng ca. (=))nô lệ của tư bản)

 

Phó Dư Hạc nhìn đồng hồ, lúc này mới nhận ra là đã muộn. Anh cầm điện thoại đứng dậy: "Đi thôi."

 

Trợ lý thở phào nhẹ nhõm.

 

Tài xế phụ trách đưa Phó Dư Hạc về nhà, Phó Dư Hạc ngồi tở ghế sau mở điện thoại di động lên, trả lời tin nhắn của Thẩm Dịch, vẻn vẹn chỉ có ba chữ.

 

“Bận công việc.”

 

Anh chống khuỷu tay lên cửa sổ xe, dùng lòng bàn tay che đi một bên cổ, đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa.

 

Sau vài phút, anh bật màn hình lên.

 

Không có phản hồi.

 

Lại sau vài phút, anh kiểm tra điện thoại nhưng vẫn không có tin nhắn gửi lại.

 

Ngủ rồi sao?

 

Anh dựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại.

 

Người mà Thẩm Dịch có ý thật sự lại là anh. Trước đây anh đã hiểu lầm rồi, một người như Thẩm Dịch nếu đã để ý đến ai đó thì cậu cũng sẽ không thèm che giấu, vậy nên cậu thật sự đối với Phó Trừng chỉ là tình bạn đơn thuần mà thôi.

 

Sau khi Phó Dư Hạc gạt bỏ đi thành kiến đối với cậu thì mới bắt đầu nhìn nhận một cách rõ ràng hơn.

 

Người mà Thẩm Dịch có ý là anh.

Nhưng cậu là bạn của Phó Trừng, tuổi còn nhỏ như vậy, anh không thể chỉ vì Thẩm Dịch thích anh mà chấp nhận cậu được. Có lẽ ngay từ đầu anh đã tạo ra cho Thẩm Dịch sự hiểu lầm nào đó, khiến cậu sinh ra tâm lý nổi loạn.

 

Anh cũng không cho rằng đó là trả thù. Nếu là trả thù anh thì Thẩm Dịch không cần cuốn cả bản thân vào, như vậy sẽ mất nhiều hơn được. Cậu cũng không phải là người nhàm chán như vậy.

 

Thẩm Dịch có hứng thú với anh.

 

Anh đã hứa với Thẩm Dịch sẽ đồng ý một điều kiện của cậu, nhưng nếu điều kiện của Thẩm Dịch là để anh hẹn hò với cậu…

 

Một tia u ám lóe lên trong mắt Phó Dư Hạc.

 

Điều này tuyệt đối không thể được.

 

Đầu ngón tay anh vô thức lướt qua môi dưới.

 

Nhưng nếu anh từ chối thì liệu có ảnh hưởng gián tiếp đến Phó Trừng không… Phó Dư Hạc vừa rảnh rỗi, trong đầu đã tràn đầy suy nghĩ. Anh khó chịu nhíu mày, hơi thở trên người cũng trở nên nặng nề. Tài xế phía trước không dám thở mạnh,, chỉ dám liếc nhìn anh qua gương chiếu hậu.

 

Tâm trạng ông chủ hình như không tốt lắm.

___

*Hiện tại trong đầu anh Phó toàn là Thẩm Dịch có ý với anh ????

 

Bình luận

5 bình luận

Loading...