Chạm để tắt
Chạm để tắt

NHÂN CHI SƠ TÍNH BẢN ÁC - Phần 4

Cập nhật lúc: 2024-08-12 17:27:00
Lượt xem: 2,045

Tôi vừa ra khỏi cửa liền thấy được bóng lưng của anh trai tôi, đối diện anh chính là Trần Kiều.

 

Tôi vội vàng đi qua.

 

Đến gần thì nghe được Trần Kiều vẻ mặt thẹn thùng mở miệng:

 

"Vậy em có thể gọi anh là anh Cẩm Châu được không?"

 

“Anh, đang nói chuyện gì vậy?”

 

Tôi dường như lơ đãng cắt đứt cuộc đối thoại của hai người.

 

“Chị Hứa Lạc, anh trai chị nói em rất giống chị.”

 

Nghe Trần Kiều nói xong, tôi có chút kinh ngạc liếc mắt nhìn anh tôi một cái.

 

Lại đánh giá Trần Kiều đang mặc một bộ váy liền áo màu trắng.

 

Không phải chứ, đây là cách tán tỉnh con gái thông thường của anh trai tôi, nhưng những cô bạn gái trước kia của anh trai tôi đều là xinh đẹp quyến rũ động lòng người, mà Trần Kiều chỗ nào cũng không phù hợp, anh của tôi làm sao có thể...

 

Huống hồ, kiếp trước hai người này căn bản không có giao thoa gì.

 

Không, chính xác mà nói, kiếp trước anh trai tôi không hề thích Trần Kiều.

 

Nghĩ vậy, sắc mặt tôi không khỏi có chút khó coi:

 

“Mời... "

 

Tôi còn chưa nói xong, đã nghe anh trai tôi nói:

 

“Vào đi, bên ngoài trời có gió lạnh, em ăn mặc mỏng manh quá.”

 

Nghe nói như thế, ánh mắt tôi trợn ngược nhìn anh trai tôi.

 

Sau đó, tôi lại nhìn biểu tình thẹn thùng của Trần Kiều.

 

Không phải, chỉ mất vài phút từ khi cô ta đến và đi, sao lại...... quen thuộc như vậy?

 

Trong phút chốc, tiếng chuông báo động vang lên trong lòng tôi.

 

Chẳng lẽ là hiệu ứng bươm bướm?

 

Dù sao thì ở kiếp trước, anh trai tôi và Trần Kiều không có điểm giao nhau.

 

Cho dù tôi có mang Trần Kiều về nhà thì anh tôi và Trần Kiều cũng không có bất kỳ khi nào cùng xuất hiện.

 

Bố mẹ tôi cũng không đi du lịch.

 

Trước khi tôi có thể tỉnh táo lại sau những gì vừa trải qua thì Trần Kiều đã đi theo phía sau anh trai tôi vào cửa.

 

Tôi bước nhanh theo sau.

 

Vào phòng khách, anh trai tôi và Trần Kiều đã ngồi trên sô pha trong phòng khách.

 

“Em uống cái gì? Nước trái cây hay là trà.”

 

“Gì cũng được ạ, anh Cẩm Chu.”

 

Không phải không đồng ý sao? Cái này không gọi là thuận miệng sao?

 

“Vậy thì trà đi.”

 

Không lâu sau, một chén trà được bưng lên.

 

“Cảm ơn anh Cẩm Chu."

 

Nhìn tình cảnh trước mắt không thể chen vào, tôi yên lặng siết chặt ngón tay.

 

Làm lại một đời, tôi tuyệt đối sẽ không để Trần Kiều phá hủy tất cả mọi thứ.

 

“Kiều Kiều, làm sao em tìm được nơi này?”

 

Tôi nhìn kỹ phản ứng của Trần Kiều.

 

“Chị Hứa Lạc, em thấy chị trên ti vi, sau đó tìm được chị gái cùng ngồi xe với chị ngày đó, tìm được chị, chị Hứa Lạc, chị sẽ không trách em tự mình tìm tới cửa chứ? Thật sự xin lỗi, em thật sự không có biện pháp, em không có điện thoại di động nên không thể gọi cho chị.”

 

Nghe Trần Kiều trà ngôn trà ngữ, sắc mặt tôi thay đổi, vậy mà tìm tới trợ lý của tôi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nhan-chi-so-tinh-ban-ac/phan-4.html.]

Dù sao thì ở kiếp trước tôi đã trực tiếp để Trần Kiều vào ở trong nhà, cho nên không có tất cả những thứ này.

 

“Em tới tìm tôi có chuyện gì?”

 

Tôi cầm ly lên uống một ngụm trà.

 

Ánh mắt dừng ở trên người Trần Kiều.

 

“Em ở khách sạn không cẩn thận làm vỡ một cái ly, bọn họ nói cái ly kia rất đắt, phải bồi thường năm vạn, chị Hứa Lạc, em xin lỗi, em thật sự không phải cố ý.”

 

Tốt lắm, một cái ly năm vạn.

 

Lời này không phải là đang nói là cô không có tiền muốn tôi bồi thường tiền sao?

 

“Là như vậy à, cô cũng không phải cố ý, tôi......”

 

“Một cái ly mà thôi, không có việc gì, em cũng không phải cố ý, anh giúp em.”

 

Không đợi tôi nói xong, anh tôi liền tiếp lời.

 

“Anh, chút chuyện nhỏ này không cần anh, em có thể tự giải quyết."

 

Tôi vội vàng mở miệng.

 

“Cám ơn anh Cẩm Chu."

 

Ngay sau đó Trần Kiều cũng mở miệng.

 

“Không phải em vẫn còn phải quay phim sao? Chút chuyện này để anh giải quyết.”

 

Nói xong, anh tôi đứng lên, Trần Kiều cũng đi theo sau anh tôi ra ngoài.

 

Tôi nắm chặt ly trà, gọi một cuộc điện thoại.

 

9.

 

Vì phòng ngừa Trần Kiều lại làm yêu, tôi an bài người đi theo Trần Kiều.

 

Mà anh trai tôi sau khi giải quyết xong chuyện cũng trở về.

 

“Anh, anh cảm thấy Trần Kiều thế nào?" Tôi thử hỏi.

 

“Em cảm thấy thế nào?"

 

Không ngờ anh trai tôi lại ném vấn đề lại cho tôi.

 

“Anh, sao anh còn hỏi ngược lại em? Anh sẽ không dùng chiến thuật trên thương trường kia vào em đấy chứ?”

 

Nói xong, tôi len lén liếc mắt nhìn anh trai một cái, thấy mặt anh không chút thay đổi, tôi tiếp tục lên tiếng:

 

"Cô ta từ trong núi đi ra, tuy rằng em giúp đỡ cô ta, nhưng cũng chỉ giới hạn trong giúp đỡ, thế giới bên ngoài so với trong núi tốt hơn rất nhiều, em sợ cô ta bị thế giới này mê hoặc quên mất ý định ban đầu."

 

Nói xong, ánh mắt tôi lại rơi vào trên người anh trai, thấy trên mặt anh vẫn không có biểu tình gì.

 

“Ừ, em về phòng ngủ sớm một chút đi.”

 

Anh tôi đứng dậy.

 

“Anh, anh đi đâu vậy?"

 

Tôi có chút nghi hoặc.

 

“Anh đến công ty, công ty có chút việc."

 

Nói xong anh tôi liền đi ra ngoài.

 

Tôi lấy điện thoại ra và xem tin tức.

 

Quả nhiên năm vạn kia không phải xài không.

 

Một lần nữa tôi lại lên hot search.

 

# Hứa Lạc trợ giúp Trần Kiều trong núi trả tiền.

 

# Nghi ngờ Hứa Lạc giúp đỡ người được tài trợ bồi thường.

 

Lần này họ thực sự khen ngợi tôi.

 

Ngược lại phía dưới có rất nhiều người mắng Trần Kiều.

Loading...