Nhầm Lẫn Lên Duyên - Chương 4

Cập nhật lúc: 2024-07-07 18:39:49
Lượt xem: 1,737

"Nhà sếp đã giàu như thế rồi sao còn phải thành lập công ty riêng? Đã thế lại còn là một công ty quy mô nhỏ nữa.”

 

"Xời, cô chả biết gì cả. Con cái nhà hào môn ấy à, có muốn thừa kế gia sản thì trước tiên phải khởi nghiệp đã. Nếu ngay cả thành lập một công ty nhỏ cỏn con mà cũng không làm được thì làm sao có thể kế thừa tập đoàn gia tộc?”

 

Vốn dĩ mọi người định ngồi buôn chuyện lâu thêm xíu nữa, nhưng Cố Minh Tự lại đột nhiên gửi một tin nhắn vào nhóm chat chung: “Có hai dự án mới cần ký kết ở thành phố S, tôi cần phải đi công tác. Ai xung phong đi cùng không?”

 

Đương nhiên không ai muốn đi, mọi người đều kiếm cớ:

 

“Sếp thông cảm ạ, đợt này tôi đang bị cảm.”

 

“Cố tổng, con tôi đang trong kỳ nghỉ đông, ở nhà không có ai trông cả.”

 

"Tôi bận đi xem mắt rồi ạ.”

 

Đúng rồi, đi xem mắt là cái cớ hợp lý nhất, không những sẽ trốn được chuyện phải đi công tác mà còn có thể cho Cố Minh Tự biết rằng tôi không thích anh ấy. Thế là tôi nhanh chóng soạn tin nhắn trả lời lại: "Sếp Cố, tôi cũng bận đi xem mắt rồi ạ.”

 

Nhóm chat bỗng nhiên im ắng lạ thường. Tôi tá hỏa nhìn kỹ lại…

 

“Sếp Cố, tôi muốn hôn anh.”

 

 

Hai phút sau, Cố Minh Tự nhắn tin riêng cho tôi: “Lần sau đừng nói những chuyện như thế trong nhóm nữa!”

 

6

Cuối cùng thì tôi vẫn bị lôi cổ đi công tác cùng Cố Minh Tự. 

 

Trên máy bay, bầu không khí giữa tôi và anh ta rất ngại ngang. Để phá tan vỡ cục diện rối rắm giữa hai bên, Cố Minh Tự lấy ra từ trong túi tài liệu một quả trứng luộc, sau đó đưa cho tôi một cách trang trọng, bất giác khiến tôi có cảm giác thứ anh đang cầm trên tay không phải là một quả trứng luộc mà là một quả trứng bồ câu dát vàng lấp lánh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nham-lan-len-duyen/chuong-4.html.]

 

Tôi giật giật khóe miệng nhưng vẫn giơ tay ra nhận lấy mà không có mấy trông mong. Đổi lại, tôi đưa cho anh một chiếc bánh bao nhỏ. Cứ tưởng là Cố Minh Tự sẽ không thèm liếc mắt tới, ai mà ngờ anh lại thực sự mở gói bánh ra ăn. 

 

Một lúc sau, máy bay cất cánh. Trong quá trình bay có xảy ra đôi chút va chạm nhỏ. 

 

Cố Minh Tự nhìn tôi mấy lần, cứ ngập ngừng muốn nói gì đó rồi lại thôi. Tôi nhìn anh, hỏi một câu quan tâm: "Sếp Cố, anh buồn nôn ạ?”

 

Anh hít một hơi sâu: "Không phải. Đừng nói nhảm!”

 

Tôi vội vàng rút túi bóng ra, nói: "Sếp đừng cố nhịn nữa, anh đã hít thở sâu thế kia rồi.”

 

Anh giật túi bóng trên tay tôi: "Tôi có chuyện cần nói với em.”

 

"Ồ, ra vậy. Anh muốn nói gì ạ?”

 

Ngay lúc anh định nói, máy bay đột nhiên rung lắc dữ dội. Nữ tiếp viên thông báo chuyến bay gặp phải cơn bão lốc, bắt buộc phải hạ cánh khẩn cấp. Tôi tự nhủ, thế là toang rồi, Thư Dao này cứ thế phải bỏ mạng ở đây. Nghĩ vậy, tôi rút điện thoại ra, bắt đầu ghi lại những lời sau cuối của mình.

 

“Nếu như phải chết, hy vọng tro cốt của tôi sẽ được chu du trên biển cả mênh mông.”

 

Cố Minh Tự nhìn qua, hỏi tôi: "Thư Dao, em đang viết gì thế?”

 

Tôi sầu não trả lời: “Viết những lời sau cuối”, sau đó giơ màn hình điện thoại ra cho anh ta xem. 

 

Kết quả là, mặt mũi Cố Minh Tự đột nhiên đỏ bừng, vội vàng ngoảnh mặt đi không dám nhìn thẳng vào tôi. Tôi nghi hoặc, chuyện này thì có cái quái gì đâu mà phải xấu hổ đến thế?

 

Lật màn hình điện thoại lại, tôi nhìn thấy dòng chữ: “Nếu như phải chết, hy vọng tro cốt của tôi sẽ được chôn trong mộ phần nhà họ Cố.”

 

… Nếu tôi nói đây chỉ là hiểu nhầm thôi, liệu anh có tin không?

Bình luận

3 bình luận

Loading...