Nhã Nguyệt - 7

Cập nhật lúc: 2024-07-05 02:28:59
Lượt xem: 3,563

Ngày quý phi trở về, ta đang cùng bệ hạ dùng bữa.

 

"Bệ hạ, món cá này thơm ngon nhưng không bị mặn, ngài thử một miếng nha…" 

 

Ta chưa kịp nói xong, quý phi đã cười bước vào.

 

"Bệ hạ, thiếp đã trở về."

 

Nhưng khi thấy ta, ả biến sắc, khinh miệt nói: "Xem ra thiếp trở về không đúng lúc, quấy rầy chuyện tốt của bệ hạ rồi."

 

Lời này thật lớn gan nhưng hoàng đế không thèm trách mắng, đã vậy y còn cười đứng dậy rồi nắm tay nàng: "Lại nói bậy, trẫm mong nàng còn không kịp."

 

Khoảnh khắc này, trong mắt hoàng đế chỉ có quý phi, hai người ngồi xuống thủ thỉ với nhau những lời thân mật.

 

Ta không thể xen vào cũng không thể hòa nhập, nhưng ta biết: quý phi đang cố ý làm ta bẽ mặt.

 

Ta không vui không giận cũng không chút biểu cảm, chỉ yên lặng đứng ở bên cạnh.

 

Không quấy rầy, cũng chẳng lên tiếng.

 

Cho đến khi hoàng đế nhớ đến ta, y thờ ơ phẩy tay:

 

"Nguyệt tần, nàng lui xuống trước đi."

 

Ta ngoan ngoãn gật đầu.

 

Quý phi thấy hoàng đế dễ dàng đuổi ta đi thì càng đắc ý, nhưng ả chưa kịp thể hiện gì thì hoàng đế lại nói:

 

"Vài ngày nữa, trẫm sẽ lại đến thăm nàng."

 

Trong mắt y, dáng vẻ ta như được ban ân, ta nhẹ nhàng nở nụ cười, ánh mắt long lanh sáng lên giống như được sủng mà sợ.

 

"Vâng, thần thiếp cung nghênh bệ hạ."

 

Cuối cùng cũng không uổng phí những ngày tháng bầu bạn sớm hôm rồi.

 

Quý phi híp mắt lại, khi lướt qua ta, giọng nói nhẹ nhàng của ả vang lên, trông có vẻ dịu dàng, nhưng cũng đầy nỗi khinh miệt: 

 

"Chỉ là thứ dựa vào sắc đẹp để quyến rũ quân vương, bệ hạ chơi đùa ngươi đủ rồi thì cũng sẽ chán thôi, ngươi có thể kéo dài được bao lâu chứ?"

 

Nghe vậy, vai ta khẽ run, tỏ ra yếu đuối như liễu như tơ làm quý phi càng thêm khinh bỉ.

 

Ả tưởng ta đang sợ hãi.

 

Nhưng ả nào biết: Ta đang rất phấn khích đấy!

 

Phấn khích vì kẻ muốn giet mình ở ngay trước mắt mà ả chẳng hề hay biết.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nha-nguyet/7.html.]

12

 

Sau khi quý phi trở về cung, hoàng đế ít khi lật thẻ bài của các phi tần khác, chỉ thỉnh thoảng y mới đến cung của ta một lần.

 

Những phi tần trước đây tranh sủng quyết liệt lần lượt mắc bệnh nặng, chưa đầy nửa tháng, đã có ba bốn vị phi tần qua đời.

 

Nhìn qua tưởng chừng như không liên quan gì đến quý phi, nhưng mọi người đều biết ả đang giet gà dọa khỉ. Các phi tần trong cung ai nấy đều sợ hãi, không dám dùng thủ đoạn quyến rũ hoàng đế nữa, họ sợ rằng người tiếp theo chet sẽ là mình.

 

Và đương nhiên thì quý phi sẽ không để ta yên ổn.

 

Vì đêm trước đã hầu hạ hoàng đế nên khi đến chào quý phi, ta đến muộn một chút, ả liền trách ta không biết tôn trọng ả, phạt ta quỳ dưới ánh nắng gay gắt để tự kiểm điểm.

 

Quỳ suốt một ngày.

 

Khi trở về cung, đầu gối ta đầy vết bầm tím, đau thấu xương.

 

Hoài Châu thương ta đến nỗi khóc lên, em phẫn nộ nói xấu quý phi.

 

Ta nghe chỉ thấy buồn cười.

 

Sáng hôm sau, ta cố gắng đứng dậy đến Càn Khôn cung, giao hương liệu mới chế cho Vương công công, sau đó tỉ mỉ dặn dò cách dùng, dùng bao nhiêu.

 

Ta không hề nhắc đến vết thương của mình, từng lời từng chữ đều thể hiện tấm lòng chân thành với bệ hạ.

 

Đến chiều, Hoài Châu đang bôi thuốc cho ta thì hoàng đế đột nhiên bước vào, ta mừng rỡ: "Bệ hạ, ngài sao lại đến đây?"

 

Ta định đứng dậy hành lễ, khi nghĩ đến vết thương ở đầu gối thì ta vô thức dùng tay che lại, nhưng hoàng đế đã kịp gạt tay ta ra, nhìn thấy vết bầm tím trên đầu gối ta, y cau mày: 

 

"Thương tích như thế này mà còn đem hương liệu cho trẫm, sao nàng ngốc nghếch quá."

 

Ta khẽ mím môi: "Thần thiếp sợ bệ hạ ngủ không ngon."

 

"Ngốc thật đấy."

 

Hoàng đế thở dài: "Nếu không có trẫm thì nàng sẽ thế nào đây?"

 

Ta chớp mắt, bất an nắm chặt ống tay áo ngài: "Sao có thể không có bệ hạ, bệ hạ không cần thần thiếp nữa sao?" Bạn đang đọc truyện do Thanh Tiếu Quân edit, chỉ đăng tại fb và monkeyd.

 

Y đứng thẳng nhìn ta từ trên cao, ánh mắt sâu thẳm và lạnh lùng ấy của y làm ta run rẩy, ta vô thức muốn rút tay lại nhưng ngay sau đó, y đã kịp nắm chặt lấy tay ta. Y giơ tay vén những sợi tóc rối của ta, giọng nói mang theo sự dịu dàng:

 

"Muốn chứ, trẫm muốn nàng."

 

Ta nở nụ cười rạng rỡ rồi lao vào lòng y.

 

Sau đó y cầm lấy thuốc mỡ, tự tay bôi lên đầu gối ta. Động tác y rất cẩn thận giống như sợ làm ta đau vậy.

 

Tất nhiên là y không nhận ra rằng: Cô phi tần vừa mới thể hiện sự ái mộ và lòng yêu mến của mình với y, giờ phút này lại dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn động tác của y, vẻ mặt ‘cô’ không hề động lòng, cũng đầy tràn khinh miệt.

 

Bình luận

0 bình luận

    Loading...