Chạm để tắt
Chạm để tắt

Nha Hoàn Báo Thù - Chương 16.

Cập nhật lúc: 2024-07-26 21:38:11
Lượt xem: 418

Thoáng chốc ba năm trôi qua, phu quân đã thường xuyên ở trong cung, cùng Đào Trọng Nghĩa và hoàng đế bàn việc quốc sự.

 

Hoàng đế thỉnh thoảng nhắc nhở:

 

- Ái khanh, nghe nói phu nhân của khanh sức khỏe yếu, khó có con, trẫm thấy con gái của Thượng thư đối với khanh tình thâm ý trọng.

 

Phu quân bây giờ là sủng thần của thiên tử, lại được Đào Trọng Nghĩa và hoàng đế trọng dụng, hơn nữa dung mạo tuấn tú.

 

Trong nhà chỉ có ta là phu nhân.

 

Những năm này, các quý nữ danh giá dần dần dời mắt đến phu quân ta.

 

Phu quân chỉ cúi đầu tạ ơn:

 

- Đa tạ bệ hạ quan tâm, chỉ là thần cả đời này, phu nhân đã mất sớm, A Lan được phu nhân yêu quý, thần cũng đặt trong lòng, lòng này thực sự không chứa nổi người khác. Chỉ cần giữ gìn A Lan, giữ gìn người quý trọng là đủ rồi.

 

Hoàng đế lại khuyên:

 

- Nhưng dù thế nào, phu nhân của khanh không sinh được con, trẫm không đồng ý!

 

Phu quân nhẹ nhàng cười:

 

- Không phiền bệ hạ lo lắng.

 

Sau đó phất tay áo rời đi.

 

Hoàng đế giận dữ đến mức ném tấu chương về phía bóng lưng của chàng.

 

Quân thần không hòa, có xu hướng càng ngày càng nghiêm trọng.

 

Mọi người lại bắt đầu nói ta là một họa thủy.

 

Ta ăn bánh ngọt, nắm lấy cái má mềm mại tròn trịa của mình, cười khúc khích:

 

- Thật không ngờ, với dung mạo này của ta, còn được gọi là họa thủy.

 

Phu quân đang vẽ tranh cho ta, hiếm hoi nở nụ cười:

 

- Lòng dạ của nàng thật rộng rãi. Lời này mà để người khác nghe thấy, e rằng sẽ khóc mấy tháng. Ngược lại nàng lại còn tự hào?

 

Ta có chút đắc ý:

 

- Xưa nay hồng nhan họa thủy đều là mỹ nhân, những người mắng ta là “hồng nhan họa thủy” rõ ràng là đang khen ta đấy. Thật ra mà nói, nhắc đến mỹ nhân, tiểu thư trong lòng ta mới thực sự là mỹ nhân đệ nhất thiên hạ.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nha-hoan-bao-thu/chuong-16.html.]

Phu quân đã cất bút mực, treo bức tranh lên tường, cùng với bức tranh của tiểu thư.

 

Trong tranh, ta cầm bánh ngọt, cười tươi như hoa, còn búi tóc đôi, trên búi tóc có chuông và dây đỏ, bước một bước kêu một tiếng.

 

Cạnh bức tranh của ta là bức tranh tiểu thư quay đầu nhìn lại.

 

Phu quân thở dài, tiến tới lau vụn bánh ở khóe miệng ta:

 

- Đã lớn thế này rồi, vẫn không để người khác bớt lo, cẩn thận Uyển Thanh nửa đêm đến trách phạt muội.

 

Vị ngọt của bánh đột nhiên nhạt đi, ta cúi thấp đôi mắt.

 

Tiểu thư đã đi năm năm, nàng vẫn chưa vào giấc mơ của ta một lần nào.

 

Nàng có phải đang chờ ai? Nàng có đang chờ ta không?

 

Hay là đang oán trách chúng ta, để nàng chờ đợi quá lâu?

 

Trong lúc ta vẫn còn đang đợi tiểu thư về tìm ta trong giấc mơ thì cô gia, à, phu quân của ta lại xảy ra chuyện.

 

Nhiều lần khuyên phu quân nạp thiếp không thành, hoàng uy nhiều lần bị thách thức, hoàng đế giận dữ đến mức giương mày trợn mắt.

 

Ngài phất tay muốn bãi chức phu quân ta, đày ta và phu quân đến phương Bắc.

 

Ngồi phía dưới, Đào Trọng Nghĩa hơi nhướng mày:

 

- Bệ hạ, thần đệ cho rằng việc này không ổn. Xuân Lan là nghĩa muội của thần đệ, thần đệ đã có một muội muội đã gả xa nơi biên ải, không muốn chịu cảnh ly biệt nữa, mong bệ hạ thu hồi mệnh lệnh.

 

Vì Đào Trọng Nghĩa đã thể hiện thái độ cứng rắn, việc này chỉ có thể tạm gác lại.

 

Tối hôm đó, ta đến phủ Trọng vương, cùng phu quân quỳ trên đất:

 

- Hoàng huynh, bệ hạ từng bước ép sát, việc này suy cho cùng chỉ là chuyện riêng của phu thê ta, không muốn liên lụy đến huynh trưởng, bệ hạ đa nghi, nếu để ngài hiểu lầm chúng ta kết bè kéo cánh, rốt cuộc là không tốt.

 

Đào Trọng Nghĩa mặt lạnh như nước:

 

- A Lan, vì huynh đã mất muội mười mấy năm, chuyện này về sau không được nhắc lại! Hay là… muội muốn xa rời hoàng huynh? Nói đến kết bè kết cánh, bản vương nắm trong tay mười vạn đại quân, sợ gì một vị hoàng đế bù nhìn? Chuyện nhà của A Lan nhà ta, không đến lượt hoàng đế can thiệp.

 

“Hoàng huynh” nói chắc nịch, từng lời từng chữ đều là để bảo vệ ta.

 

Có lẽ vì trong năm năm qua, ta đã hết sức đóng vai Lan Hương, đủ hiểu chuyện, đủ giống với Lan Hương trong ký ức của hắn.

 

Những tình cảm của hoàng huynh, thật thật giả giả, một lúc nhất thời ta không thể phân biệt được.

 

Nhưng chỉ cần nghĩ đến việc, Lan Hương đã c.h.ế.t như thế nào trong tay của hắn, sau đó công chúa cũng kết thúc cuộc đời trước mặt của hắn mà mi mắt của hắn còn không thèm nhấc lên một cái thì ta lại cảm thấy lạnh thấu xương.

Loading...