Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nguyệt Lạc Phiêu Vân - Phần 5

Cập nhật lúc: 2024-09-20 10:09:03
Lượt xem: 564

09

 

Hôn lễ vô cùng náo nhiệt.

 

Sau tiệc, Tiểu Hoa và mọi người cùng ra tiễn ta và Phù Thiệu.

 

Chúng ta cùng đi dọc theo con đường làng như thuở nhỏ.

 

Đã lâu không gặp, thế là mọi người nói mãi không hết chuyện.

 

Nhất là Phù Thiệu, đã lâu không xuất hiện, nay lại mặc áo dài xanh, dáng vẻ nhã nhặn, điềm đạm khiến ai nấy đều ngoái nhìn.

 

Tiểu Hoa che mặt cười, kêu lên: "Đệ đệ lớn thật rồi!"

 

Có lẽ vì ta và Phù Thiệu sống cùng nhau đã lâu, trong mắt ta, hắn vẫn là thằng nhóc nghịch ngợm, dính chặt lấy ta khi xưa.

 

Vì vậy, ta buột miệng phản bác: "Nó còn nhỏ lắm, đâu ra dáng người lớn chứ?"

 

Vừa dứt lời, ánh mắt Phù Thiệu liền chậm rãi nhìn về phía ta.

 

Ta cũng không để tâm lắm.

 

Đã làm tỷ thì cả đời vẫn là tỷ.

 

Lớn đến đâu, chẳng lẽ dám qua mặt ta sao?

 

"A Nhan, ta… mấy ngày tới sẽ chuyển đến lộ trấn."

 

A Ngưu bỗng mở lời, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía hắn.

 

"Nhà cửa mua xong rồi sao?" Ta hỏi.

 

A Ngưu uống chút rượu, mặt đỏ lên, ánh mắt nhìn ta sáng rực.

 

"Mua rồi, ngay ở hẻm Cảnh Viên, sát cạnh hẻm của nàng."

 

Hổ Tử kêu "oái" một tiếng, nước mắt lưng tròng, ôm chặt A Ngưu: "A Ngưu ca! Huynh mà chuyển đi thì ta biết làm sao?!"

 

A Ngưu suýt ngã, chiếc đèn lồng trong tay cũng lắc lư dữ dội.

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Thiết Trụ lặng lẽ tiến lên, kéo Hổ Tử ra khỏi người A Ngưu.

 

Tiểu Hoa cười với ta: "A Nhan không biết đâu, A Ngưu nôn nóng chuyển nhà lắm."

 

"Cái tấm da hổ kia, ta bảo hắn giữ lại vài hôm, còn thương lượng thêm giá với lão viên ngoại, thế mà hắn ngốc nghếch, chẳng thèm trả giá, bán luôn da hổ! Vài hôm sau đã nghe tin hắn mua nhà trên trấn rồi!"

 

A Ngưu không nói gì, chỉ gãi đầu cười ngốc nghếch với ta.

 

Ta cũng nghĩ hắn chuyển nhà mới vui quá, liền cùng cười với hắn.

 

"A Ngưu, huynh chuyển đến trấn là tốt, sau này còn có thể chăm sóc lẫn nhau!"

 

A Ngưu gật đầu mạnh một cái, rồi hít sâu, dường như có điều muốn nói.

 

Còn chưa kịp mở lời, Phù Thiệu đột nhiên cất tiếng, giọng có chút áy náy: "Các vị, trời cũng đã khuya, ta và A Nhan phải trở về rồi."

 

Hắn chỉ tay về phía chiếc xe lừa đỗ không xa: "Chung thúc chắc đợi lâu rồi."

 

Lời Phù Thiệu khiến ta bừng tỉnh.

 

Xe lừa này là của nhà Chung thúc, người đi làm cùng cha ta, là cha ta đặc biệt nhờ ông đến đón chúng ta, không thể để ông chờ quá lâu.

 

"Tiểu Hoa, A Ngưu, Thiết Trụ, Hổ Tử, chúng ta đi trước đây!"

 

Ta vội vã tạm biệt các bạn, rồi ra hiệu cho Phù Thiệu theo sau.

 

Khi gần đến xe lừa, ta mới phát hiện Phù Thiệu bị tụt lại phía sau, bèn quay đầu gọi.

 

"Phù Thiệu!"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nguyet-lac-phieu-van/phan-5.html.]

Hắn đứng yên tại chỗ, bóng dáng mờ nhạt trong ánh đêm, chỉ nghe giọng hắn hơi tủi thân: "A Nhan, tỷ có thể đợi ta được không?"

 

Ta vẫy tay gọi hắn.

 

"Vậy đệ nhanh lên."

 

Phù Thiệu gật đầu, bước chân ngày càng nhanh, cuối cùng chạy đến bên cạnh ta.

 

Hắn đứng cạnh ta, che đi ánh trăng sáng tỏ trên cao.

 

Ta ngẩn người.

 

Phù Thiệu, đệ ấy đã cao hơn ta nhiều đến thế rồi sao.

 

Ta chỉ đứng đến vai hắn thôi ư?

 

Hắn dường như… thật sự đã trưởng thành.

 

10

 

Khi tin tức Phù Thiệu đỗ cử nhân truyền về, ta và cha như bị choáng ngợp.

 

Cha ta mắt đỏ hoe, liên tục thốt lên mấy tiếng "tốt".

 

Các thân sĩ, viên ngoại trong Lộc trấn cũng nghe tin đến chúc mừng, trước cửa sân nhỏ nhà ta, đỗ đầy xe ngựa.

 

Cha và Phù Thiệu ra ngoài tiếp đón khách khứa, ta thì ở lại trong sân.

 

Giọng nói oang oang của các viên ngoại vẫn vang lên rõ mồn một dù qua cả bức tường sân.

 

Họ vây quanh cổng sân, kẻ tặng vàng bạc, kẻ mời mua đất, lại còn có người hỏi ý muốn của Phù Thiệu về chuyện hôn nhân, nói rằng con gái của họ đang ngồi trên xe ngựa, có thể xem mắt ngay lập tức.

 

Những người không có con gái thì lại nhắm đến ta, kéo cha ta một mực hỏi: "Xin hỏi lệnh ái đã thành thân chưa? Khuyển tử nhà ta năm nay mười chín tuổi…"

 

Cuối cùng, vàng bạc cũng như người đều bị khéo léo từ chối.

 

Khi trở lại sân, sắc mặt Phù Thiệu không mấy tốt.

 

Cha ta vẫn chìm đắm trong niềm vui của việc Phù Thiệu đỗ cử nhân, mãi đến chiều tối khi tỉnh táo lại đôi chút.

 

Giữa bữa cơm, cha đột ngột đập bàn đứng dậy.

 

"Ta phải đi một chuyến đến trấn Phục Linh!"

 

Ta giật mình, miếng đùi gà trong miệng rơi xuống bát.

 

Cha nhìn Phù Thiệu, vẻ mặt đầy mãn nguyện: "Ta sẽ đến thắp hương cho cha mẹ con, báo cho họ tin vui này."

 

Sau khi Phù lão gia qua đời trong ngục, t.h.i t.h.ể bị ném ra bãi tha ma, cha ta không tìm được xác, chỉ lấy ít y phục của ông, lập một ngôi mộ không tên trên một gò đất nhỏ, chôn chung với Phù phu nhân.

 

Từ nhỏ ta đã biết lai lịch của Phù Thiệu.

 

Cha ta từng nói rằng, chỉ khi Phù Thiệu làm quan lớn, mới có thể giải oan cho cha mẹ mình.

 

Trước khi oan khuất được giải, hắn không thể về trấn Phục Linh.

 

Cha ta cũng rất ít khi đi, lần cuối cùng ông đến đó là khi Phù Thiệu đỗ tú tài.

 

Trước khi rời đi, cha dặn dò ta chăm sóc Phù Thiệu thật tốt, ta gật đầu đồng ý.

 

Vừa thi xong kỳ thi hương, Phù Thiệu cũng chẳng thể nghỉ ngơi, vì tháng ba năm sau sẽ là kỳ thi hội.

 

Nửa đêm, ta khát nước tỉnh giấc, sau khi uống một chén trà lạnh, không ngủ lại được, ta bèn đi loanh quanh đến trước cửa thư phòng. Không ngoài dự đoán, bên trong vẫn sáng đèn, bóng dáng hắn in trên giấy cửa.

 

Ta lặng lẽ đứng nhìn.

 

Phù Thiệu thông minh, cũng rất chăm chỉ.

 

Hắn chắc chắn sẽ đỗ tiến sĩ.

 

Chắc chắn sẽ giải oan cho cha mẹ mình.

Loading...