Chạm để tắt
Chạm để tắt

Người Tình Trong Mộng - Chương 85

Cập nhật lúc: 2024-08-17 12:10:54
Lượt xem: 41

Lúc Hà An Nhiên đến sân bay, bên ngoài vẫn còn mưa nhỏ, xem ra trận mưa này sẽ rơi liên miên vài ngày, cũng không biết Hàng Châu có mưa hay không.

 

“Tự chăm sóc mình cho tốt.”

 

Chu Duyên Xuyên vuốt ve bả vai cô, trong mắt là sự dịu dàng.

 

“Vâng, em biết rồi, anh không cần lo lắng cho em, anh cũng phải chăm sóc mình đấy.”

 

“Quý khách đi Tô Châu xin chú ý, chuyến bay D11-2 sắp đến giờ. Mời quý khách mang theo hành lý và vật dụng tùy thân đến quầy đăng kí, cửa ra máy bay là cửa số hai, chúc quý khách thượng lộ bình an, xin cảm ơn!” Giọng nói ngọt ngào của tiếp viên hàng không vang vọng trong toàn sân bay.

 

“Em phải đi đăng ký rồi.”

 

Chu Duyên Xuyên gật đầu, cách lớp khẩu trang nhẹ nhàng hôn lên môi Hà An Nhiên.

 

“Được rồi, đi đi.”

 

Hà An Nhiên nhận lấy hành lý trong tay Chu Duyên Xuyên, sau đó cứ hai ba bước là quay đầu tạm biệt với Chu Duyên Xuyên.

 

“Thuận lợi đến nơi rồi thì nhớ gọi điện thoại cho anh.”

 

“Ok.” Cô làm động tác OK với anh.

 

Cho đến khi Hà An Nhiên hoàn toàn khuất bóng trong quầy đăng kí, Chu Duyên Xuyên mới rời đi.

 

Hà An Nhiên vừa lên máy bay là đã nhìn thấy Tôn Duyệt đang vẫy tay với mình, mấy cô gái nhà cô đều ngồi cùng nhau.

 

“An Nhiên, ở đây.”

 

Cô kéo va li đi qua.

 

Tôn Duyệt giúp cô gác va li lên: “Sao giờ cậu mới đến, thiếu chút nữa là mình cho rằng cậu lỡ chuyến bay rồi đấy.”

 

Hà An Nhiên vỗ vỗ tay, ngồi xuống: “Sao mà vậy được?”

 

Ngồi an ổn, cô liền cảm giác được điện thoại trong túi rung lên, lấy ra mới thấy là tin nhắn Chu Duyên Xuyên gửi cho cô. Hai người họ mới tách ra chưa được bao lâu, anh đã gấp gáp không chờ nổi mà gửi tin nhắn, Hà An Nhiên cảm thấy buồn cười, đang chuẩn bị nhắn lại thì tiếp viên hàng không đã đi tới.

 

“Xin chào quý khách, máy bay sắp cất cánh. Để không ảnh hưởng đến chuyến bay, quý khách có thể tắt điện thoại đi không ạ?” Giọng của cô tiếp viên hàng không rất ngọt ngào, hơn nữa cũng rất lễ phép.

 

Hà An Nhiên gật đầu với cô ấy, cũng không thể không biết xấu hổ mà nhắn tin trước mặt cô ấy, cô đành phải tắt máy, cất điện thoại vào túi.

 

Tiếp viên hàng không thấy cô đã phối hợp tắt máy, lúc này mới rời đi.

 

Từ Bắc Kinh đến Hàng Châu mất khoảng hai tiếng, không thể chơi điện thoại, Hà An Nhiên chỉ có thể trò chuyện với mấy người Tôn Duyệt, thuận tiện đọc báo trên máy bay g.i.ế.c thời gian.

 

Máy bay nhanh chóng hạ cánh.

 

Xuống máy bay, Hà An Nhiên mới phát hiện tuy Bắc Kinh mưa, nhưng Hàng Châu lại nắng đẹp.

 

Cô nhanh chóng khởi động điện thoại, sau đó nhân lúc đi vệ sinh gọi điện cho Chu Duyên Xuyên.

 

“Đến rồi à?”

 

“Vừa xuống máy bay, em đọc tin nhắn anh gửi rồi, nhưng mà cô tiếp viên hàng không yêu cầu em tắt máy nên không kịp nhắn lại cho anh.”

 

“Ừ, anh đoán được.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nguoi-tinh-trong-mong/chuong-85.html.]

Hai người lại hàn huyên một lúc lâu, cho đến khi nghe thấy Tôn Duyệt gọi mình ở bên ngoài, cô mới cúp điện thoại.

 

“Vừa rồi cậu ở trong đó gọi điện cho ai đấy?” Tôn Duyệt vừa rửa tay vừa hỏi cô.

 

“Một người bạn thôi.” Hà An Nhiên che dấu mà nói. Cô mở vòi nước, sau đó cúi đầu rửa tay.

 

Cũng may Tôn Duyệt không hỏi nhiều, hai người rửa xong liền trực tiếp ra ngoài.

 

“Chị Nhiên, không phải người phụ trách kia nói sẽ có người đến đón chúng ta sao?” Tiểu Điềm nhìn dáo dác xung quanh, không nhìn thấy người tới đón.

 

Hà An Nhiên cũng nhìn vài lần, thật sự không có.

 

“Cô ấy nói có người tới thì chắc chắn là có người tới, chúng ta chờ một lát đi.”

 

Quả nhiên không đến vài phút sau, các cô nhìn thấy một người đàn ông trung niên giơ tấm biến giữa một đám người.

 

Trên tấm biển viết “Phòng làm việc Lục Nhiêm”.

 

Hà An Nhiên cong môi mỉm cười, thấy chưa, có người đến mà.

 

“Đi thôi.”

 

Sáu người đi qua chỗ người đàn ông trung niên đó.

 

“Ngại quá ngại quá, vừa rồi trên đường cao tốc kẹt xe, cho nên đến muộn một chút.” Người đàn ông vừa thấy mấy người họ liền lập tức xin lỗi.

 

“Không sao, tôi hiểu mà.” Hà An Nhiên gật đầu.

 

Người đàn ông trung niên lau mồ hôi trên trán: “Tôi họ Trương, mọi người có thể gọi tôi là lão Trương, bây giờ chúng ta đến làng du lịch luôn nhé?”

 

“Vâng.”

 

Lão Trương lái xe đưa các cô đến làng du lịch. Trong lúc làm việc, các cô có thể trực tiếp ở trong làng du lịch.

 

“Hôm nay mọi người có thể nghỉ ngơi một ngày, ngày mai công việc mới bắt đầu.”

 

Lão Trương đưa các cô đến khách sạn trong làng du lịch, trước khi đi còn dặn dò với các cô, nói xong liền rời đi.

 

Làng du lịch này rất lớn, hoàn cảnh rất đẹp, chiếm được một vị trí địa lý tốt.

 

Hà An Nhiên đặt hành lý trong tay xuống, vừa mở ra, cô liền sững người.

 

Trong va li của cô có rất nhiều đồ, ngoại trừ quần áo, vậy mà cô còn thấy được đủ loại thức ăn vặt, túi nhỏ túi to, toàn là loại cô thích ăn. Chu Duyên Xuyên đúng là lợi hại, cô mang theo nhiều quần áo như vậy, vậy mà anh còn có thể nhét thêm đồ ăn vặt vào.

 

Cô đang thu dọn thì Tôn Duyệt đến.

 

“Ông chủ này đúng là hào phóng, cho chúng ta mỗi người một phòng.”

 

Hà An Nhiên không ngẩng đầu, cười nói: “Toàn bộ làng du lịch đều là của người ta, còn để ý mấy cái phòng như vậy?”

 

“Ừ, nói cũng đúng.”

 

Tôn Duyệt thăm dò nhìn va li của Hà An Nhiên: “Cậu mang nhiều đồ ăn vặt vậy à?”

 

Hà An Nhiên lấy một ít đồ ăn vặt ra đưa cho Tôn Duyệt: “Ăn đi.”

 

Tôn Duyệt cũng không khách khí với cô, bóc ra ăn ngay.

Loading...