Chạm để tắt
Chạm để tắt

Người Tình Trong Mộng - Chương 81

Cập nhật lúc: 2024-08-16 19:42:21
Lượt xem: 52

Lúc Hà An Nhiên nhìn xuống bên dưới lần nữa thì đã không còn bóng dáng hai mẹ con Đường Giai, trên gương mặt thong dong của cô nở nụ cười lạnh.

 

Đường Giai, bà tưởng tôi vẫn là Hà An Nhiên trước kia sao? Chuyện trước kia tôi không so đo với bà không có nghĩa là tôi đã quên, tốt nhất là bà đừng quấy rầy người nhà tôi lần nữa, nếu không tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bà.

 

Lên tầng chín, Hà An Nhiên đẩy cửa đi vào, trên mặt mang theo nụ cười nhạt.

 

“Đi đâu đó?” Tôn Duyệt ngẩng đầu nhìn cô.

 

“Ra ngoài nghe điện thoại thôi.” Cô cười với cô ấy.

 

Tôn Duyệt gật đầu, sau đó tiếp tục vẽ.

 

Hà An Nhiên cúi đầu, cô nhìn một chấm đen loang ra trên tờ giấy trắng tinh, bức tranh này xem như đã hỏng.

 

Cô lấy ly nước bên cạnh, vẩy nước vào giấy vẽ, bức vẽ ngay lập tức bị nước làm loang lổ, trở thành một bức tranh thủy mặc.

 

Đồng hồ quả lắc trong phòng làm việc phát ra tiếng “đinh đoong”, đã mười hai giờ.

 

Phòng làm việc vốn đang yên ắng bắt đầu có tiếng động, dần dần tiếng động càng lúc càng lớn.

 

“Ăn gì đây ăn gì đây?”

 

Giờ ăn cơm chính là giờ mà phòng làm việc náo nhiệt nhất, bởi vì công việc của mấy người họ yêu cầu “tĩnh”, lúc làm việc phải hòa mình vào tác phẩm, chỉ có đến giờ cơm, mọi người mới bắt đầu sinh động hơn.

 

“Gọi cơm thịt nướng đi.” Hà An Nhiên nói.

 

“Chị An Nhiên, cơm thịt nướng này bọn em chán lắm rồi, còn ăn nữa à?” Tiểu Điềm kêu rên.

 

“Chị An Nhiên…”

 

“Trưa nay ăn cơm thịt nướng, tối nay chị mang các em đi ăn lẩu, chị biết một quán lẩu lâu đời, hương vị siêu tuyệt.” Hà An Nhiên không ngẩng đầu lên, chỉ nói.

 

Phòng làm việc lập tức lặng ngắt như tờ, vài giây sau...

 

“Ăn nhiều cơm thịt nướng tốt cho cơ thể.”

 

“Ăn cơm thịt nướng đi, em muốn ăn cơm thịt nướng.”

 

“Chị Duyệt, gọi cơm thịt nướng.”

 

Tôn Duyệt ngây ngốc nhìn một đám người thay đổi sắc mặt thần tốc, nhưng cô ấy vẫn gọi điện thoại đặt cơm thịt nướng.

 

Đặt cơm xong, Tôn Duyệt lại gần Hà An Nhiên: “Hôm nay cậu muốn ăn cơm thịt nướng à?”

 

Hà An Nhiên ngẩng đầu nhìn cô ấy: “Ừ, rất muốn ăn.”

 

Tôn Duyệt cứ cảm thấy Hà An Nhiên là lạ, không quá thích hợp, nhưng cô lại không thể nói lạ ở chỗ nào.

 

Khoảng mười lăm phút sau, cơm thịt nướng đến.

 

Hà An Nhiên ngẩng đầu, người đưa cơm vẫn là Hà Kỳ, cô không khỏi nhếch môi cười.

 

Mọi người vẫn trêu chọc Hà Kỳ như bình thường, cậu ta cũng như trước kia, đối đãi lạnh nhạt, một câu cũng không nói nhiều, lấy cơm xong liền nói với Hà An Nhiên: “Tổng cộng chín mươi đồng.”

 

Hà An Nhiên lấy ví tiền ra, mỉm cười đứng dậy, cô đưa tiền trong tay cho cậu ta. Lúc Hà Kỳ chuẩn bị trả lại tiền thừa, lại nghe thấy cô nhàn nhạt hỏi: “Học ở đâu?”

 

Hà Kỳ sửng sốt ngẩng đầu nhìn cô, cậu ta đưa cơm hộp nhiều lần như vậy, ngoại trừ cảm ơn, cô chưa từng nói với cậu ta một câu dư thừa.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nguoi-tinh-trong-mong/chuong-81.html.]

“Tôi…”

 

“Cậu ra ngoài làm việc, người nhà có biết không?”

 

Hà An Nhiên hỏi xong những lời này, mấy cô gái trong phòng làm việc cũng mơ hồ nhận thấy có gì đó kì lạ, chị Nhiên nhà các cô không phải người sẽ hỏi chuyện riêng của người khác.

 

“An Nhiên, hôm nay cậu sao thế?” Tôn Duyệt thật sự cảm thấy hôm nay Hà An Nhiên rất kỳ lạ.

 

“Không có gì, chỉ là tò mò hỏi chút thôi.”

 

“Này, cậu còn chưa trả tiền thừa cho tôi đấy.”

 

Lúc này Hà Kỳ mới đột nhiên phản ứng lại, cậu ta nhanh chóng lấy tiền lẻ trong túi đưa cho cô.

 

Hà An Nhiên gật đầu với cậu ta, sau đó mở cơm hộp cùng các cô gái khác.

 

Lúc rời đi, Hà Kỳ cố tình nhìn Hà An Nhiên một cái. Cô đang ăn cơm với nhân viên, trên mặt vẫn mang theo nụ cười nhạt, không có gì dị thường.

 

Áp xuống bất an dưới đáy lòng, Hà Kỳ bước ra ngoài.

 

Sau khi cậu ta ra ngoài, Hà An Nhiên im hơi lặng tiếng dùng dư quang nhìn bóng dáng của cậu ta, rồi lại cúi đầu tiếp tục ăn cơm.

 

...

 

Cơm nước xong, nghỉ ngơi một tiếng, mọi người lại tiếp tục đẩy nhanh tiến độ.

 

Buổi chiều lúc hơn ba giờ, điện thoại của phòng làm việc vang lên. Tôn Duyệt đứng dậy đi nghe: “Alo, đây là phòng vẽ tranh Lục Nhiêm, xin hỏi ngài có yêu cầu gì không ạ?”

 

“Cái… Cái gì… Người phụ trách làng du lịch Hàng Châu?”

 

Người phụ trách?

 

Nghe thấy Tôn Duyệt nói, tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn cô ấy.

 

“Về công trình vẽ tường ở làng du lịch Hải Dương của Hàng Châu?”

 

“Vâng, chúng tôi sẽ liên hệ lại sau, vâng ạ, cảm ơn ngài.”

 

Cúp điện thoại xong, các cô gái vội vàng mở miệng hỏi cô ấy: “Chị Duyệt, làng du lịch gì thế?”

 

Tôn Duyệt nghiêm túc nhìn mọi người. Mọi người đều cảm thấy hoang mang, sao đột nhiên trở nên nghiêm túc như vậy?

 

“Các cô gái, hôm nay chị sẽ nói cho mọi người một chuyện.”

 

“Chuyện gì? Chị Duyệt, chị đừng có thừa nước đục thả câu nữa, mau nói đi.”

 

Ngay cả Hà An Nhiên chờ mong nhìn cô ấy.

 

“Vừa rồi người gọi đến chính là tổng phụ trách làng du lịch ở Hàng Châu, cô ấy hỏi phòng làm việc của chúng ta có muốn gia nhập công trình vẽ tranh lên tường của họ không! Cô ấy đã gửi thư mời đến hòm thư của phòng làm việc chúng ta rồi!”

 

Tôn Duyệt nói xong, cả phòng làm việc không ai nói chuyện, toàn bộ đều vô cùng yên ắng, yên ắng đến mức một cây kim rớt xuống đất cũng có thể nghe thấy.

 

Vài giây sau, Tiểu Điềm nhích người kiểm tra hòm thư của phòng làm việc, quả nhiên thấy một tin nhắn chưa đọc, cô ấy run rẩy mở tin nhắn đó ra.

 

Quả nhiên là thư mời, bên dưới còn có con dấu của làng du lịch Hàng Châu.

 

“Là thật, chúng ta thật sự đã được mời! Phí công trình là ba trăm vạn!!” Tiểu Điềm cao hứng kêu to lên.

 

Cả phòng làm việc lập tức bùng nổ.

Loading...