Chạm để tắt
Chạm để tắt

Người Tình Trong Mộng - Chương 80

Cập nhật lúc: 2024-08-16 11:54:18
Lượt xem: 68

Nghĩ đến đây, Hà An Nhiên đột nhiên lại cảm thấy đau lòng, quan hệ bạn bè bảy năm so với bạn gái, hiển nhiên là bạn gái quan trọng hơn.

 

Đau lòng xong thì cũng là buông bỏ.

 

Lúc cô đang nghĩ miên man, điện thoại rung lên, màn hình hiển thị tên Từ Diễm, cô nhanh chóng lướt qua bên nghe máy, sau đó đẩy ghế ra, đi ra bên ngoài.

 

“Alo?”

 

“Ừ.”

 

“Ừm… em nghe Tôn Duyệt nói anh nằm viện, không sao chứ?” Hà An Nhiên cẩn thận hỏi.

 

“Không sao, chỉ là cảm vặt thôi.”

 

“Cảm vặt gì mà nghiêm trọng tới nỗi phải nằm viện?”

 

Nghe thấy giọng nói lo lắng của Hà An Nhiên, Từ Diễm ở đầu bên kia không khỏi nở nụ cười: “Cảm lạnh nên cổ họng không thoải mái lắm, nhưng giờ cũng đã tốt rồi, không cần lo lắng.”

 

Nghe thấy giọng của Từ Diễm, Hà An Nhiên yên tâm hơn không ít, ít nhất bây giờ nghe giọng anh vẫn tốt hơn trong tưởng tượng của cô nhiều.

 

“Từ Diễm…” Vốn cô muốn hỏi về chuyện của Bùi Nhạc với anh, nhưng tên anh vừa ra khỏi miệng, lời kế tiếp lại không tài nào thốt ra. Bởi vì cô đột nhiên không biết mình nên hỏi anh như thế nào, anh có ở bên Bùi Nhạc hay không thì cũng là chuyện của anh, hình như cô không có lý do gì để hỏi đến chuyện tình cảm của anh, càng không có thân phận để hỏi.

 

Bởi vì cô không nói chuyện, cho nên không khí bắt đầu trở nên gượng gạo.

 

“Sao thế?” Từ Diễm đợi một lát vẫn không thấy cô nói chuyện, đành mở miệng hỏi cô.

 

“Không… Không có gì…”

 

“Ừ.”

 

“À… Từ Diễm, anh phải chăm sóc chính mình, chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn.” Cô khô khốc nói.

 

“Ừ, anh biết rồi.”

 

“Vậy… Em cúp máy…”

 

“Ừ.”

 

Cúp máy xong, Hà An Nhiên đứng đó một lúc lâu, tầm mắt vô tình nhìn xuống dưới tầng. Đột nhiên cô nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, không khỏi đứng thẳng người lên.

 

Người dưới tầng không phải là Hạ Kỳ sao?

 

Hôm nay lúc đi làm, cô còn đụng phải cậu ta, hai người cùng vào thang máy, lúc đó cô đã suy nghĩ, vì sao nhiều lần các cô đến quán thịt nướng dưới tầng đều không gặp Hạ Kỳ.

 

Cô nhìn một lát, đang chuẩn bị xoay người rời đi, nhưng còn chưa kịp xoay người thì đã nhìn thấy một người phụ nữ trung niên đi đến, trực tiếp tới chỗ Hạ Kỳ, hai người lôi lôi kéo kéo, không biết đang nói gì đó.

 

Cô nhìn người phụ nữ kia, mơ hồ cảm thấy quen thuộc, hình như là đã gặp ở đâu rồi, cô suy nghĩ một lát, bóng dáng kia trùng khớp với người phụ nữ cay nghiệt, kiêu ngạo, ương ngạnh sáu năm trước.

 

Là bà ta!

 

Đường Giai!

 

Nhiều năm không gặp, sự cay nghiệt toát ra từ bà ta vẫn mảy may chưa giảm chút nào.

 

Cô nhớ đến sáu năm trước, bà ta hất thẳng một ly nước lạnh vào mặt Thẩm Bội Tuệ, trong miệng phát ra những lời chua chát khó nghe, bàn tay cô không khỏi nắm chặt lại, móng tay đ.â.m sâu vào lòng bàn tay, cô lại như không hề cảm thấy đau, chỉ nhìn chằm chằm Đường Giai.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nguoi-tinh-trong-mong/chuong-80.html.]

Sao Hạ Kỳ lại quen Đường Giai?

 

Hai người kia có quan hệ gì?

 

Giờ trong đầu cô rất loạn, cô nhanh chóng xuống tầng, chạy đến quán cơm thịt nướng.

 

Cô đẩy cửa đi vào, chủ quán cơm thịt nướng liền ra tiếp đón.

 

“Sao cháu lại rảnh rỗi tự mình xuống đây, sáng sớm như vậy mà đã đói bụng rồi à?”

 

“Nam sinh thường xuyên đưa cơm thịt nướng cho phòng làm việc của cháu là ai vậy ạ?”

 

Chủ cửa hàng sửng sốt.

 

“Cậu ta không phải là nhân viên của cửa hàng này đúng không?” Hà An Nhiên hùng hổ doạ người.

 

Chủ cửa hàng nhất thời cũng không biết trả lời thế nào. Sớm biết vậy bà đã không đáp ứng chuyện hoang đường như vậy với thằng nhóc kia, nhưng giờ bà phải giải thích như thế nào.

 

“An Nhiên, cháu đừng nóng giận, cậu ấy đúng là không phải nhân viên của quán này.”

 

Thấy sắc mặt của Hà An Nhiên càng ngày càng không tốt, bà nhanh chóng tiếp tục nói: “Thật ra cậu ấy là học sinh năm ba cao trung của trường Trung Dương bên cạnh. Cậu ta cho bác xem qua thẻ học sinh, cậu ta nói… cậu ta… khụ khụ… Nhất kiến chung tình với cháu, nên xin làm chân giao cơm cho phòng làm việc của cháu, bác thấy bề ngoài cậu ta không tồi, con người cũng không tệ, cho nên…”

 

Chủ cửa hàng thấy cô càng ngày càng đen mặt, cũng không dám nói tiếp.

 

Qua một lúc lâu, gương mặt Hà An Nhiên mới hòa hoãn lại: “Chuyện hôm nay cháu tới đây đừng nói cho cậu ta, cơm cho phòng làm việc của cháu vẫn cứ để cậu ta đưa đi.”

 

Nói xong, cô đi thẳng ra ngoài.

 

Chủ cửa hàng lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi, được rồi, người ta muốn làm gì thì cứ làm như thế, ai bảo bà làm chuyện có lỗi với người ta trước?

 

Ra khỏi tiệm cơm thịt nướng, Hà An Nhiên lấy điện thoại gọi cho Hà Tụng Nghị.

 

Đầu kia nhanh chóng bắt máy.

 

“Alo?” Dường như Hà Tụng Nghị không dám tin Hà An Nhiên sẽ chủ động gọi điện cho mình.

 

“Hà Tụng Nghị, em họ của chị tên là gì, con trai Đường Giai.” Hà An Nhiên nhìn chằm chằm hai người dưới tầng, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

 

Hà Tụng Nghị cảm thấy khó hiểu, Hà An Nhiên đột nhiên hỏi cái này làm gì?

 

“Em hỏi chuyện này làm gì?”

 

“Trả lời tôi trước.”

 

“Hà Kỳ, sao thế?”

 

Hà An Nhiên không khỏi cười lạnh, cô nói một câu khiến Hà Tụng Nghị không kịp hiểu đã cúp điện thoại...

 

“Đúng là người một nhà, chẳng khác gì nhau.”

 

Hạ Kỳ… Hà Kỳ…

 

Đúng là hao tổn tâm huyết, thảo nào nhiều lần các cô đến quán cơm thịt nướng dưới tầng ăn cơm đều không gặp cậu ta, thì ra cậu ta không phải là nhân viên ở đó.

 

Bà chủ nói Hà Kỳ nhất kiến chung tình với cô, lời nói dối này ai mà tin được. Hẳn là cậu ta đã sớm biết quan hệ giữa cô và cậu ta, sao có thể nhất kiến chung tình được.

 

Nhưng mà Hà Kỳ, cậu trăm phương ngàn kế muốn tiếp cận tôi như vậy, rốt cuộc là muốn làm gì?

Loading...