Chạm để tắt
Chạm để tắt

Người Tình Trong Mộng - Chương 43

Cập nhật lúc: 2024-08-08 15:12:54
Lượt xem: 81

Rạng sáng ba giờ Chu Duyên Xuyên đã rời khỏi nhà Hà An Nhiên. Lúc anh rời đi, Hà An Nhiên còn đang ngủ rất say, có thể là do đã uống canh gừng coca, anh sờ qua trán cô thì không còn nóng như trước nữa.

 

Rạng sáng hơn bốn giờ anh mới đến khách sạn, vừa đến khách sạn, anh đã nhìn thấy Triệu Miễn đang sốt ruột chờ ở hành lang.

 

Triệu Miễn thấy anh về thì nhanh chóng chạy tới: “Rốt cuộc cậu cũng về rồi, đã gần năm giờ rồi đấy. Hai ngày nay còn chưa được nghỉ ngơi đàng hoàng, một lát nữa là tổ hoá trang đến rồi.”

 

Hơn năm giờ Chu Duyên Xuyên phải rời giường hoá trang, sáu giờ phải đến phim trường quay phim, tiếp theo là quay cả một ngày.

 

“Không sao, em vào tắm chút là được.” Chu Duyên Xuyên mỉm cười an ủi.

 

Triệu Miễn theo Chu Duyên Xuyên vào phòng.

 

“Đúng rồi, An Nhiên thế nào?”

 

Chu Duyên Xuyên vừa đi đến phòng tắm vừa trả lời anh ấy: “Đã uống canh gừng coca rồi, giờ đã khá hơn nhiều, có lẽ ngủ một giấc là không sao.”

 

“Duyên Xuyên, đến khi nào cậu mới có thể quý trọng bản thân mình như quý trọng An Nhiên?” Triệu Miễn làm người đại diện của anh cũng không nhìn nổi nữa rồi.

 

“Cô ấy tốt thì em sẽ tốt.”

 

“Cậu… Quên đi…” Triệu Miễn đã không còn gì để nói.

 

Chu Duyên Xuyên không còn bao nhiêu thời gian, anh vừa tắm rửa xong thì nhân viên tổ hóa trang được phân công đã đến.

 

“Cho tôi vài phút sấy tóc được không?” Anh mỉm cười nói với nhân viên công tác.

 

Anh lễ phép như vậy, nhân viên công tác đương nhiên là sẽ đáp ứng. Hơn nữa nếu anh không muốn trang điểm bây giờ thì bọn họ cũng không thể nào cưỡng ép anh.

 

Chu Duyên Xuyên sấy tóc xong mới chính thức bắt đầu hoá trang.

 

Hóa trang xong, mấy người họ thu dọn một chút rồi lái xe đến phim trường.

 

Anh vừa mới xuống xe, Tề Nghiễm Ninh đã đi đến.

 

“Lão Chu, tối qua đi đâu đó? Đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi đi? Thế nào, em gái An Nhiên cảm động muốn c.h.ế.t rồi phải không?” Tề Nghiễm Ninh đến gần anh, vui vẻ nói.

 

Chu Duyên Xuyên liếc xéo anh ấy: “Cái gì mà cảm động với không cảm động, ngày hôm qua cô ấy sốt như vậy, sáng dậy cũng không biết có nhớ hôm qua mình đến hay không.”

 

Tề Nghiễm Ninh “chậc chậc” hai tiếng.

 

“Vậy thì đúng là đáng tiếc.”

 

Chu Duyên Xuyên cười vỗ bả vai anh ấy, sau đó nhanh chóng đi vào bên trong.

 

...

Buổi sáng, Hà An Nhiên ngủ một giấc cho đến khi tự nhiên tỉnh lại, sau khi thức dậy thì theo thói quen vươn tay cầm lấy đồng hồ báo thức xem.

 

Mười giờ!

 

Mỗi ngày tám rưỡi cô đi làm, mà giờ đã mười giờ!

 

Cô lập tức ngồi dậy khỏi giường, xốc chăn lên, ngay cả dép cũng chưa kịp mang đã vọt vào phòng vệ sinh, nhanh chóng rửa mặt.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nguoi-tinh-trong-mong/chuong-43.html.]

Nghe được động tĩnh, Yoyo vốn đang nằm trên sô pha mờ mịt nhìn chủ nhân.

 

Rửa mặt xong, Hà An Nhiên mở tủ lạnh lấy một lát bánh mì ngậm ngoài miệng, lúc nhìn cái bát trên bàn trà thì có chút khó hiểu.

 

Sao lại nhiều hơn một cái?

 

Nhưng mà cô cũng không kịp nghĩ nhiều thì đã vội vàng đổi giày, vừa mới mang được một chiếc liền thấy Yoyo đang mờ mịt nhìn mình.

 

Cô vỗ gáy, quên lấy đồ ăn cho Yoyo.

 

Cô lại cởi chiếc giày đã mang vào ra, đổ thức ăn cho chó vào khay của Yoyo.

 

“Yoyo, em tự… ăn sáng nha… chờ chị… buổi tối chị sẽ về.”

 

Lúc Hà An Nhiên chạy đến phòng làm việc thì đã gần mười một giờ.

 

Tôn Duyệt thấy cô thở hổn hển chạy tới, không khỏi nhíu mày: “Sao cậu lại đến đây?”

 

“Mình đi làm mà.” Hà An Nhiên đặt túi xách trên ghế.

 

“Không phải cậu ở nhà nghỉ ngơi sao?”

 

“Mình không sao, đỡ hơn nhiều rồi.”

 

Tôn Duyệt xem xét cô, thấy tinh thần cô thật sự đã tốt hơn so với ngày hôm qua, giọng cũng không quá khàn.

 

“Ngủ một giấc xong đúng là tốt hơn so với ngày hôm qua nhiều.”

 

Hà An Nhiên mỉm cười, sau đó lấy bản phác thảo trong ngăn kéo ra, bắt đầu nghiêm túc vẽ tranh.

 

Vẽ vẽ, bút vẽ từ từ lướt xuống dưới, có thể là vừa rồi lúc rời giường quá vội vàng, cô chưa kịp nghĩ nhiều nhưng giờ cẩn thận nghĩ lại thì có rất nhiều chỗ kì lạ. Cô nhớ đêm qua cô ngủ trên sô pha, sao sáng nay lại tỉnh lại trên giường?

 

Hơn nữa cái bát trên bàn trà là thế nào? Hôm qua cô còn đầu nặng chân nhẹ, cả người không chút sức lực, sao giờ đã tốt hơn rồi?

 

Cô dùng tay chống đầu, nỗ lực nhớ lại chuyện tối qua. Một lát sau, ký ức tối hôm qua bắt đầu từ từ hiện lên, cô đột nhiên thẳng người.

 

Cô nhớ, đêm qua lúc cô ngủ mơ mơ màng màng… Chu Duyên Xuyên đến…

 

Cô nhớ hình như Chu Duyên Xuyên nấu canh gừng coca cho cô, cái bát không đặt trên bàn trà là cái bát anh dùng để múc canh gừng coca.

 

Đêm qua cô sốt không nhẹ, chắc là cô sẽ không nói gì không nên nói với anh đi?

 

“Chắc là không có, chắc mình sẽ không nói bậy đâu…” Hà An Nhiên đang lẩm bẩm như vậy, trong đầu đột nhiên hiện ra một câu nói.

 

“Bởi vì… anh yêu em.”

 

Anh yêu em…

 

Dường như câu nói này đã phóng đại vô hạn tuần hoàn trong đầu cô, cái miệng đang lầm bầm lập tức im bặt.

 

“Vì… Vì sao… anh lại tốt với em như vậy…”

 

“Bởi vì… anh yêu em.”

Loading...