Chạm để tắt
Chạm để tắt

Người Tình Trong Mộng - Chương 42

Cập nhật lúc: 2024-08-07 21:12:49
Lượt xem: 86

“Chu Duyên Xuyên?”

 

“Là anh, mở cửa đi.”

 

“À.”

 

Hà An Nhiên mở cửa ra, người đứng trước cửa quả nhiên là Chu Duyên Xuyên. Anh mặc một chiếc áo phao đen dài, trên đầu đội mũ lông vũ của áo, bọc mình lại kín mít.

 

Cửa vừa mở ra, anh đã bước vào.

 

“Sao anh lại… đến?” Hà An Nhiên ngẩn ngơ hỏi.

 

Lúc này không phải anh đang ở đoàn làm phim sao, hay là giờ cô đang nằm mơ?

 

Chu Duyên Xuyên không trả lời cô mà trực tiếp vươn tay chạm vào trán cô. Hà An Nhiên lập tức cảm giác được sự lạnh lẽo trên trán.

 

“Sao lại nóng thế này, uống thuốc chưa?”

 

Cô lắc đầu.

 

“Đi bệnh viện?” Ngữ khí của Chu Duyên Xuyên không tốt.

 

“… Không muốn đi bệnh viện.” Hà An Nhiên ủy khuất nói.

 

Chu Duyên Xuyên thở dài một hơi, anh biết mà. Từ nhỏ cô đã không thích đi bệnh viện, mỗi lần cảm mạo phát sốt, cô tình nguyện nằm ở nhà khó chịu cũng không muốn đi bệnh viện, đôi khi anh thật sự cảm thấy mình không có nổi một biện pháp nào để bắt ép cô, cô luôn có thể khiến anh nhượng bộ.

 

“Anh biết rồi, em nằm trên sô pha nghỉ ngơi trước đi, anh nấu canh gừng coca [1] được không?”

 

[1] Một mẹo vặt trị cảm lạnh của Trung Quốc.

 

“Vâng.”

 

Hà An Nhiên nghe lời đi đến sô pha, nằm xuống đó.

 

Chu Duyên Xuyên đi vào phòng bếp, nhanh chóng lấy gừng ra, rửa sạch rồi cắt nát.

 

Trước kia lúc cô bị cảm, đều là anh nấu canh gừng Coca cho cô uống. Hà An Nhiên nằm trên sô pha, híp mắt nhìn Chu Duyên Xuyên trong phòng bếp, ngay cả áo khoác anh cũng chưa cởi ra.

 

Trong phòng bếp truyền đến tiếng giã gừng, mơ hồ còn có có mùi gừng bay ra.

 

Chờ Chu Duyên Xuyên bưng canh gừng ra thì Hà An Nhiên đã nằm trên sô pha ngủ lại. Anh nhẹ nhàng đặt canh gừng coca trên bàn trà, sau đó ngồi bên cạnh sô pha.

 

Trên trán cô ra không ít mồ hôi, tóc mái đã ẩm ướt, mềm mại dính vào trán cô. Cô ngủ rồi nhưng lại ngủ không quá an ổn, bởi vì trong lúc ngủ mơ, cô nhíu mày lại.

 

Anh nhìn Hà An Nhiên, vươn tay vuốt tóc mai đã ẩm ướt của cô lên, sau đó xoa đôi mày cô, nhẹ nhàng làm cho nó giãn ra.

 

Nghe Tống Trân nói cô bị sốt, cho nên khi kết thúc công việc, anh không về khách sạn nghỉ ngơi đã lỗ mãng lái xe suốt một tiếng để đến đây.

 

“An Nhiên, dậy uống chút canh gừng.” Anh nhẹ nhàng vỗ mặt cô.

 

Hà An Nhiên cau mày, một lát sau mới mở mắt.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nguoi-tinh-trong-mong/chuong-42.html.]

“Uống canh gừng đã rồi ngủ tiếp.”

 

Chu Duyên Xuyên ngồi bên cạnh cô, vươn tay đỡ cô dậy, anh bưng canh gừng coca cho cô.

 

Đầu óc mê man khiến Hà An Nhiên cảm thấy rất không thoải mái, nhưng cô vẫn nỗ lực vực tinh thần dậy, nhận lấy cái bát trong tay Chu Duyên Xuyên, đưa đến bên miệng.

 

“Uống nhiều một chút, sắp hết rồi.”

 

“Khụ khụ…” Có thể là do uống quá nhanh, Hà An Nhiên bị sặc.

 

“Không sao chứ?”

 

Anh vươn tay vỗ lưng cô, giúp cô thuận khí.

 

“Không… Không có gì.”

 

Cô nhanh chóng uống xong một bát canh gừng coca, Chu Duyên Xuyên lấy chiếc bát không trên tay cô, đặt xuống bàn trà.

 

“Ngủ tiếp một lát đi.” Chu Duyên Xuyên giúp cô vuốt lại đầu tóc, sau đó để cô gối đầu lên đùi mình.

 

“Vâng.” Hà An Nhiên nghe lời nhắm mắt lại.

 

Anh lấy một tấm chăn mỏng trên sô pha đắp cho cô, sau đó nhẹ nhàng vỗ vai cô. Anh vỗ vỗ, đôi mắt cũng không khỏi từ từ khép lại.

 

Tối hôm trước rạng sáng ba giờ anh mới kết thúc công việc, sau đó sáng hôm sau đã phải rời giường từ lúc sáu giờ để làm việc, từ sáu giờ sáng cho đến mười giờ tối mới kết thúc công việc. Sau khi công việc kết thúc, anh lại lái xe hơn một tiếng để đến đây.

 

“Chu… Duyên Xuyên.”

 

Ngay khi Chu Duyên Xuyên mê man sắp ngủ, anh đột nhiên nghe được Hà An Nhiên kêu tên mình. Anh mở to mắt, cúi đầu nhìn cô, lại phát hiện đôi mắt Hà An Nhiên vẫn đang nhắm.

 

Anh không khỏi mỉm cười, xem ra là cô đang nói mớ, nhưng anh vẫn ừ một tiếng.

 

“Chu Duyên Xuyên…” Cô nhẹ giọng mà nỉ non, sau đó còn nói một câu, nhưng anh không nghe rõ.

 

Vì thế, anh hơi cúi người đến gần cô.

 

“Vừa rồi em nói gì?” Anh nhỏ giọng hỏi cô.

 

“Vì… Vì sao anh lại tốt… với em như vậy…”

 

Chu Duyên Xuyên dịu dàng nhìn cô, sau đó nhẹ nhàng hôn lên môi cô. Anh không dám hôn mạnh quá, bởi vì anh sợ đánh thức cô.

 

“Bởi vì… anh yêu em.” Chu Duyên Xuyên tiến đến bên tai cô, nhẹ giọng nói.

 

Bởi vì anh yêu em, cho nên anh chờ em.

 

Bởi vì anh yêu em, cho nên muốn đối tốt với em.

 

Hà An Nhiên, người con gái anh yêu tận xương tủy.

 

Ngay cả anh cũng không biết cô đã chiếm giữ cả trái tim mình từ khi nào, đến khi anh nhận ra thì tất cả đã muộn.

 

Cả đời này, anh đã định trước là thua trên tay cô.

Loading...