Người Thương - Chương 4

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-07-05 01:49:38
Lượt xem: 381

7.

Trương Miễn nói rằng anh sẽ trở lại vào ngày mai.

Tôi đã gửi tin nhắn WeChat cho anh ấy, nói tôi sợ ở nhà một mình nên tối nay sẽ qua nhà bạn một đêm. Anh ấy trả lời với vẻ buồn bã, nói rằng tôi nhớ phải quay lại vào ngày mai và hứa rằng khi tôi trở về, cơm sẽ ở trong nồi và anh ấy sẽ đợi tôi trên giường——

Vừa ngoan lại vừa biết nịnh nọt.

Nếu là trước đây, tôi nhất định sẽ vui vẻ nói vài câu tán tỉnh.

Nhưng bây giờ.

Tôi chỉ muốn tránh xa anh ấy...càng xa càng tốt.

Tôi không dám ở nhà nữa, có trời mới biết tối nay tôi sẽ còn thấy gì nữa.

Tôi định dọn đồ, đi ra ngoài vài ngày, rồi tìm người kiểm tra hồ sơ bệnh nhân của tôi. Cha mẹ tôi mất sớm, các mối quan hệ của tôi rất hời hợt và tôi chỉ có một vài người bạn thân…

Đợi đã, ngoài Tĩnh Tĩnh, tôi còn có người bạn nào nữa à?

Tại sao tôi không thể nhớ tên của họ?

Lúc này, một thứ gì đó nhanh chóng bò xuống dưới giường, như có một loại lực hấp dẫn vô hình, khiến tôi từ từ nằm xuống và bò vào gầm giường.

Tại sao tôi không biết dưới gầm giường lại rộng đến vậy?

Như thể bị thứ gì đó làm cho mê muội, tôi từ từ bò vào bên trong, cho đến khi đụng phải một thứ vừa lạnh vừa nhớp nháp.

Tôi loay hoay lấy điện thoại ra, bật đèn pin lên, khuôn mặt của một đứa trẻ sơ sinh đột nhiên xuất hiện trước mặt, tôi sợ đến mức ngừng thở.

Cũng không biết có phải là ảo giác hay không, trong khoảnh khắc đó, tôi nhìn thấy th-i th-ể đứa bé kia đang nở nụ cười quái dị với tôi, vô số bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo tóm lấy tôi.

Nó gọi tôi.

Mẹ ơi

Tôi đột ngột ngẩng đầu lên, đập mạnh vào ván giường, cơn đau dữ dội khiến tôi gần như ngất đi.

Tôi có thể mơ hồ cảm thấy hộp sọ của mình bị lõm xuống, m.á.u nhuộm đỏ tầm nhìn của tôi. Cuối cùng tôi lại ngất đi.

Khi tỉnh dậy, tôi vẫn còn ở dưới gầm giường.

Điện thoại rung lên cách đó không xa, trên màn hình hiển thị tên Trương Miễn.

Tôi vươn tay với lấy điện thoại, thấy anh ấy đã gọi cho tôi hàng chục cuộc.

Tôi chưa kịp nhấc máy, tiếng mở cửa phòng khách vang lên.

Tôi nghe thấy tiếng bước chân của Trương Miễn.

Không.

Anh ấy không phải là người duy nhất.

8.

“Nhiễm Nhiễm?” Trương Miễn nhẹ nhàng gọi tôi.

Anh ấy có lẽ đã thấy chiếc vali trong phòng khách, và bắt đầu tìm kiếm xung quanh, tôi co ro dưới gầm giường, không dám nhúc nhích. Tiếng bước chân của anh ấy càng lúc càng gần, dừng lại bên cạnh giường.

Từ góc nhìn của tôi, thậm chí có thể thấy được mũi dép của anh, trái tim tôi lập tức nhảy lên cổ họng. chế't tiệt, dép của tôi có phải vẫn còn ngoài kia không?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nguoi-thuong/chuong-4.html.]

Ngay khi tôi tưởng anh sẽ cúi xuống để kiểm tra dưới gầm giường, đôi dép lại từ từ đi xa, tôi mới thở phào nhẹ nhõm. Anh ấy nói với người khác trong phòng khách.

“Cô ấy không ở đây."

Sau đó, anh ấy dường như đã gọi điện thoại cho ai đó, một lúc sau, cuộc gọi được kết nối.

Tiếng của một người đàn ông từ trong điện thoại vang lên từ, cả người tôi dựng tóc gáy, nếu không phải là bác sĩ Vương thì còn ai vào đây nữa?!

"Anh Trương, anh đã tìm thấy cô Chu chưa?" Giọng bác sĩ Vương đầy lo lắng, “Khi cô ấy đến tìm tôi, tôi đã cảm thấy có điều gì đó không ổn, tôi nghĩ có thể do việc ngừng thuốc để chuẩn bị mang thai đã khiến cô ấy xuất hiện ảo giác. Anh nhất định phải chú ý đến trạng thái tinh thần của cô ấy.”

“Cám ơn bác sĩ.” Trương Miễn nói: “Ngay khi tôi nhận được tin nhắn của anh đã lập tức trở về, cô ấy nói với tôi muốn ra ngoài ở vài ngày, tôi chuẩn bị đi cùng cô ấy.”

“Thuốc anh kê cho cô ấy vẫn như cũ phải không?”

“Ừ.” Bác sĩ Vương do dự một lát, “Anh vẫn không định nói cho cô ấy biết sự thật về đứa trẻ đó à?”

“Nhiễm Nhiễm hiện giờ đã như vậy, tôi làm sao dám nói với cô ấy về đứa trẻ, tôi đã hy vọng sự ra đời của sinh mệnh mới có thể thay thế những ký ức không tốt trước đây của cô ấy…” Trương Miễn thở dài, đầy bất lực, "Cô ấy gặp ác mộng cả đêm, lại còn xuất hiện ảo giác. Tôi không dám để cô ấy ra ngoài một mình, đã nhờ cả bạn bè xung quanh giúp đỡ.”

"Tôi thậm chí… tôi còn nhờ bảo vệ trông chừng cô ấy giúp tôi!"

Giọng nói của anh nghẹn ngào, nhưng tôi chắc chắn anh ấy không hề rơi lệ, bởi vì người bên cạnh lại cười một tiếng.

“Thực ra điều này không có gì, điều đáng sợ nhất là,” tôi nghe anh nói với bác sĩ Vương, “Tôi phát hiện mỗi đêm cô ấy đều thức dậy, lén lút dùng xác trẻ sơ sinh và nhau thai nấu canh uống.”

"Tôi nghi ngờ Nhiễm Nhiễm... có thể đã hoàn toàn không bình thường.”

Trương Miễn đi khắp nơi và nói với mọi người rằng tôi điên?

Đây là muốn làm gì?

Tôi chợt nghĩ tới, tôi thực sự dường như… ngoại trừ lần này đến gặp bác sĩ Vương, đã rất lâu tôi không ra khỏi nhà.Tại sao tôi không có ý định ra ngoài?

Bàn tay nhỏ màu xanh đen nắm lấy tôi, đứa bé quỷ lại xuất hiện trước mặt tôi.

Lần này nó không còn dữ tợn, ngược lại còn mang theo vài phần lưu luyến, nó kéo tay tôi, nũng nịu ôm lấy cánh tay tôi.

Tôi nghe thấy tiếng nó thì thầm.

"Mẹ ơi, con đau quá..."

Cho đến lúc này, người kia mới mở miệng, giọng điệu rất kỳ lạ.

“Cô ta có phát hiện ra không?”

"Tôi không biết, tôi không thể đợi được nữa. Ngày nào cô ấy cũng đi loanh quanh trong nhà, thật đáng sợ." Trương Miễn ném mạnh điện thoại xuống đất, giọng nói đầy tức giận.

"Hiện tại cô ấy đã bắt đầu có thể ra ngoài rồi. Nếu không phải tôi nói với bác sĩ tâm lý rằng khoảng thời gian này cô ấy thường xuyên gặp ảo giác, đồng thời nhờ bảo vệ ngăn lại... Lỡ như cô ấy đến công ty của tôi thì sao?"

“Đừng nóng vội.” Người kia cười kỳ quái, “Mọi việc đã bắt đầu, không bao lâu nữa quỷ nhỏ sẽ bị kiểm soát, cơ thể của người mẹ sẽ không còn quan trọng nữa.”

“Hiện tại chỉ có sự oán hận của linh hồn trẻ sơ sinh là chưa đủ,” Người đó tiếp tục nói, “Cậu không định nói cho cô ta biết, người đã cưỡng h.i.ế.p cô ta là ai?”

"Không cần vội." Giọng nói của Trương Nhiễm đầy chán ghét, "Không phải ông đã nói với tôi, nhất định phải là m.á.u mủ của mình, còn phải mang theo sự oán hận mãnh liệt mới được à?”

“Đứa trẻ này, là tôi tự tay lấy ra từ bụng cô ấy.”

“Cả đời này của cô ấy không thể mang thai được nữa.”

……

Cả người tôi run lên dữ dội.

Bình luận

1 bình luận

Loading...